Sau khi tôi nói xong, Bào Văn yên lặng một hồi lâu. Nhưng ngay sau đó, cô ta khó lòng chấp nhận mà hỏi lại: “Anh nói lại với bố nuôi thực sự chỉ là vì muốn trả thù Trần Danh thôi sao? Còn nữa, tại sao…anh lại có số của bố nuôi được?”
Tôi buồn cười hỏi lại: “Ông ấy là bố nuôi của anh, anh có số thì lạ lắm à?”
Bào Văn bị tôi làm cho nghẹn lời, không đáp lại được. Dù sao thì cô ta cũng đâu thể nói rằng bọn họ không muốn tôi biết số của Tống Vân Hải được. Có điều, đúng là tôi không biết số của Tống Vân Hải thật. Vậy nên nếu không đưa ra được một cách giải thích hợp lí, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ tôi. Không chỉ riêng cô ta, mà cả lão hồ ly Tống Vân Hải kia cũng sẽ nghi tôi có ý đồ riêng.
Nghĩ vậy, tôi bèn ra vẻ phiền muộn mà thở dài: “Anh nói thật với em, thực sự thì vốn anh cũng không biết số của bố nuôi. Hồi tối lúc em đi tắm, anh đã lấy điện thoại của em ra để tìm số. Anh làm thế là vì muốn nói chuyện xin bố nuôi, mong ông ấy đừng trách phạt gì em quá nặng. Chẳng qua, không ngờ lại nghe được việc này. Mà nói chứ, nếu không phải hai người trò chuyện ‘say sưa’ quá, e là đến giờ anh vẫn còn chẳng biết gì”.
Bào Văn có vẻ hơi khó chịu: “Chồng, em không biết là anh quan tâm đến em như vậy đấy”.
“Em là vợ anh, anh không quan tâm em thì quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664438/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.