Tôi hôn Bào Văn say đắm, ôm lấy cơ thể ấm áp của cô ta, ngửi mùi thơm trên người cô ta, ngắm nhìn vẻ mặt đê mê của cô ta. Trong đầu tôi nghĩ đến những người quan trọng trong đời mình đã từng bị cô ta hãm hại, nhớ đến bộ dạng của cô ta mỗi một lần hành hạ tôi. Rồi tôi nghĩ, làm cách nào để nghiền nát xương cô ta thành tro bụi.
Bào Văn lún sâu trong cái bẫy ‘dịu dàng’ mà tôi giăng ra, còn nghĩ rằng đã có được trái tim tôi.
Tình yêu là thứ dễ gây chết người nhất. Mà loại tình yêu giả tạo, thì còn độc địa hơn thế.
Cô ta nằm trong vòng tay tôi, tỉ tê: “Chồng này, hôm nay sao anh hưng phấn vậy?”
Tôi nói dối không chớp mắt: “Anh biết em đang muộn phiền nên muốn giúp tâm trạng em khá lên một chút. Vợ này, anh biết chuyện vừa xảy ra khiến em không vui. Nhưng em yên tâm, nếu bố nuôi trách cứ, anh sẽ nói giúp em. Dù không có kẻ đó, anh cũng sẽ giúp em hoàn thành nhiệm vụ của hắn ta. Huống chi có nhiều người tài ở chỗ bố nuôi như thế, chết một người thì tìm người khác thay thế vị trí đó là được.”
Nào ngờ Bào Văn lại trả lời với giọng buồn rầu: “Không dễ như anh nghĩ đâu. Gần đây tổ chức của chúng ta làm gì cũng không thuận lợi. Kế hoạch ám sát lần trước đã làm tổn thất rất nhiều nhân tài. Lần này, kẻ này là một trong số ít sát thủ hàng đầu còn lại của chúng ta, còn nằm trong số người hiếm hoi được bố nuôi xem trọng. Không ngờ hắn ta chết quá đột ngột, chuyện này khiến bố nuôi rất giận dữ. Tóm lại là... hầy...”
Vẻ mặt Bào Văn vô cùng buồn bã. Tôi tỏ ra đau lòng xoa xoa đầu cô ta, nói: “Ngoan nào. Cũng không trách được em, ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra kia chứ? Cơ mà, em có nghi ngờ ai không? Ngoài anh và người trong tổ chức, còn ai biết chuyện em đến Đông Bắc nữa?”
Bào Văn nhíu mày, đáp: “Em nghĩ bọn người Tô Quảng Hạ chắc chắn cũng biết chuyện.”
Tôi hờ hững đáp: “Suýt nữa thì anh quên mất anh ta. Nhưng lần này bọn họ rõ ràng cũng muốn lợi dụng tổ chức của mình để đánh vào thế lực của Sơn Khuyển tướng quân. Chắc bọn họ sẽ không ra tay đối phó với người của chúng ta vào thời điểm này đâu nhỉ?”
Bào Văn có cùng ý kiến: “Em cũng cảm thấy thế, vì vậy em đã loại trừ khả năng này. Với cả, nếu anh ta thật sự muốn xử lý người phe mình thì chắc chắn sẽ sai anh làm. Nhưng anh không hề nhận được thông báo gì, đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu, hiểu được lý do cô ta không hề hoài nghi tôi. Nhìn kiểu gì thì tôi cũng không giống như kẻ đã ra tay.
Lúc này, Bào Văn lại nói tiếp: “Vẫn còn một người biết chuyện. Em nghĩ, tám chín phần là do kẻ này làm.”
“Là ai?” Tôi hứng thú hỏi lại, nhưng trong lòng đã biết chắc là cô ta nghi ngờ Thẩm Nặc Ngôn. Trừ chúng tôi, chỉ có Thẩm Nặc Ngôn từng xuất hiện ở vùng Đông Bắc, mà vừa ra tay đã suýt nữa lấy mạng của Trần Danh giả.
Nhưng Bào Văn không định nói cho tôi biết. Cô ta im lặng hồi lâu rồi đáp: “Thôi bỏ qua đi, khả năng không cao. Đây chỉ là suy đoán cỏn con của em thôi, không đáng nhắc tới.”
Tôi cũng không vặn hỏi, chỉ dặn cô ta nếu cần tôi làm gì thì nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi còn bảo rằng không muốn để cô ta chịu đựng một mình, nói phận làm chồng như tôi cần phải bảo vệ, không thể để cô ta chịu tổn thương, uất ức.
Bào Văn rất cảm động khi nghe những câu nói ấy của tôi. Cô ta ôm cổ tôi, dịu dàng đáp lời: “Chồng ơi, điều may mắn nhất của em là giữ anh lại bên mình. Dù em có mệt mỏi và tủi thân đến thế nào, thì chỉ cần nghĩ mọi chuyện em làm đều để có được anh và sống hạnh phúc bên anh, em sẽ cảm thấy tất cả đều xứng đáng.”
Nghe những lời này của Bào Văn khiến tim tôi giật thót. Một thứ cảm xúc phức tạp dấy lên trong lòng tôi. Tôi bỗng nghĩ, Bào Văn có ý gì khi nói thế? Chẳng lẽ cô ta làm việc cho bọn người Tống Vân Hải không phải vì muốn có chỗ dựa vững chắc cho bản thân, mà là để có được tôi ư? Làm sao có thể chứ? Người đàn bà này rốt cuộc muốn giả vờ giả vịt đến bao giờ? Vào lúc này, bỗng Bào Văn hỏi tôi đang nghĩ gì. Tôi nhẹ nhàng đáp lời: “Anh đang nghĩ xem, mình phải làm sao để em có thể sống như bao phụ nữ bình thường khác. Không cần phải vất vả kiếm sống, chỉ việc thỏa thích mua sắm, dạo phố. Lúc rảnh rỗi thì du lịch, có thể yên ổn sinh con, vui vẻ đưa nhau đi khắp ngõ ngách trên thế giới này. Anh nghĩ chỉ cần mình cố gắng hoàn thành những nhiệm vụ này để bố nuôi hài lòng. Khi có được địa vị và quyền lực đủ cao, tích lũy tiền của đủ nhiều, anh mới có thể mang đến cho em cuộc sống mà mình mong muốn.”
Dứt lời, tôi hôn lên trán Bào Văn. Thầm nghĩ, cô thích diễn phim tình cảm chứ gì, vậy thì tôi diễn cùng cô. Tôi muốn xem xem, rốt cuộc ai trong chúng ta sẽ rơi vào cái bẫy tình của đối phương.
Bào Văn không biết những suy nghĩ trong đầu tôi. Cô ta cảm động ôm lấy tôi, nói: “Chỉ cần được bên anh, dù phải sống lang bạt, em cũng thấy hạnh phúc. Ở bên anh, chính là khao khát cả đời em.” Tôi thầm thì: “Đồ ngốc, có được người vợ như em, anh còn mong gì hơn nữa.”
…
Tôi và Bào Văn quấn lấy nhau một lúc lâu. Sau đó tôi bảo cô ta đi tắm, Bào Văn cũng gật đầu rồi chạy vào nhà tắm. Nhân lúc này, tôi mở điện thoại của cô ta để tìm số điện thoại của Tống Vân Hải. Sau khi ghi nhớ dãy số ấy, tôi đặt điện thoại của cô ta về vị trí cũ. Bào Văn hoàn toàn không hay biết, sau khi tắm xong còn ôm eo tôi, nũng nịu nói rằng muốn ăn khuya cùng tôi.
Tôi vừa định đồng ý thì điện thoại của cô ta bỗng reo lên. Tôi liếc nhìn, thấy vẻ mặt của cô ta có chút thay đổi, vội vã bắt máy. Cô ta bấm nút nghe máy, gương mặt lập tức sa sầm. Tôi nghe thấy giọng nói của Trần Danh giả ở đầu dây bên kia, mặt mũi cũng tối sầm lại.
Dường như biết tôi đang giận, Bào Văn bỗng có chút hoảng hốt. Cô ta cúp máy, sà đến bên tôi: “Chồng này, anh biết ai gọi cho em sao?” Tôi lạnh lùng đáp lời: “Dĩ nhiên rồi. Anh nhìn thấy tên người gọi, cũng nhận ra giọng nói, muốn vờ như không biết cũng khó!”
Nói xong, tôi bất mãn nhìn Bào Văn: “Trước đây hắn từng cam đoan với bố nuôi rằng sẽ không có ý đồ gì với em. Nhưng anh thấy hình như em và hắn vẫn chưa cắt đứt liên lạc nhỉ?”
Bào Văn biết tôi rất để tâm đến chuyện giữa cô ta và Trần Danh giả nên không hề hoài nghi khi thấy tôi tức giận như thế. Tưởng rằng tôi đang ghen, cô ta lập tức lựa lời dỗ dành tôi: “Sao lại ghen rồi? Yên tâm đi mà, tên đó không còn ý đồ gì với em từ lâu rồi. Hắn tìm em vì nhiệm vụ mà thôi. Anh cũng biết bây giờ hắn đã là người của chúng ta, hợp tác làm nhiệm vụ với em là điều khó tránh. Thế nên em và hắn mới phải giữ liên lạc.”
Tôi hỏi với giọng bán tín bán nghi: “Đơn giản như vậy thôi à?” Bào Văn cười đáp: “Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ chồng không tin tưởng em sao?”
Thấy tôi không lên tiếng, cô ta cầm tay tôi rồi đặt môi hôn, nói: “Xem ra biểu hiện trên giường của em vẫn chưa đủ tốt, nên chồng mới nghi ngờ em còn tơ tưởng đến người đàn ông khác.”
Tôi nhìn Bào Văn, khẽ thở dài: “Vợ à, không phải anh không tin tưởng em, mà là không tin tên rác rưởi ấy. Giữa anh và hắn ta có mối thù sâu đậm. Nếu không phải hắn còn giá trị sử dụng với bố nuôi thì thằng này đã một phát bắn chết hắn rồi, chứ làm sao có thể nhẫn nhịn để hắn dòm ngó em?”
Bào Văn khẽ vỗ lên tay tôi, dỗ dành: “Chồng nguôi giận nào. Sau này mình vẫn còn nhiều cơ hội để xử lý hắn mà. Anh đừng quên lời bố nuôi đã nói, giang sơn mà Trần Danh giành được đều sẽ giao vào anh.” Tôi cười khinh: “Anh không cần tên rác rưởi đó giành lấy giang sơn cho mình. Mọi thứ anh cần, mọi thứ mà anh muốn cho em, anh sẽ dùng chính đôi tay mình để tạo ra và đoạt lấy. Huống hồ, nếu tên đó thật sự có năng lực thì đã không phải đi đến bước đường này.”
Bào Văn ngắm nhìn tôi với ánh mắt tôn sùng. Xem ra, cô ta rất thích nhìn tôi tự tin ngời ngời như thế. Nghĩ cũng phải, ban đầu khi tôi đeo chiếc mặt nạ Chàng Hề cứu cô ta, đứng trước mặt cô ta luôn khoác lên vẻ kiên cường tự tin ấy. Mà cô ta cũng mê mẩn nhất là dáng vẻ này của tôi. Bộ dạng bây giờ của tôi khiến cô ta nhớ lại ký ức thuở ấy, vì ánh mắt cô ta nhìn tôi đã trở nên rất khác.
Bào Văn cười nói: “Em tin chồng giỏi hơn hắn ta mà. Được rồi, không nói với anh nữa, em phải đi xử lý chuyện của tên sát thủ kia đây. Điều tra cả tối, chắc cũng có manh mối vụ việc rồi.” Khẽ gật đầu, tôi không vạch trần lời nói dối ấy, cũng để cô ta rời đi.
Tôi biết Bào Văn đi gặp Trần Danh giả. Đã khuya thế này mà Trần Danh giả còn gọi cô ta đến, là vì muốn bàn chuyện công hay để thỏa mãn tư lợi của hắn đây?
Vì tôi ở Hàng Châu đã từng bày trò khiến Bào Văn nghĩ cô ta bị Trần Danh giả hãʍ Ꮒϊếp. Còn Trần Danh giả vì muốn uy hϊếp và tiếp cận cô ta nên cũng không hề giải thích, mà chọn cách đâm lao thì theo lao. Tống Vân Hải vốn không muốn hắn dây dưa với Bào Văn, nhưng hắn lại làm ra những chuyện này trước mặt tôi. Thế nên tôi chắc chắn hắn rất thường xuyên lợi dụng chuyện hãʍ Ꮒϊếp này để hẹn gặp Bào Văn. Mà Bào Văn vì nhiệm vụ, vì muốn trói chặt trái tim tôi, chỉ còn cách thỏa hiệp với hắn.
Nghĩ đến đây, tôi bật cười lạnh lẽo. Cầm chiếc điện thoại vốn dùng để liên lạc với Bào Văn, tôi gọi cho Trần Danh giả. Trần Danh giả bắt máy ngay, nhưng hắn không lên tiếng. Tôi tin chắc hắn biết số tôi. Hắn im lặng chẳng qua vì muốn nghe xem tôi nói gì trước mà thôi. Tôi hờ hững cất lời: “Sao hả, Trần Danh? Không quên được vợ tao à?”
Trần Danh giả lạnh lùng cười, kiêu ngạo nói: “Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là người phụ nữ của tao”.
Xem ra tên Trần Danh giả đã quên cảm giác bị tôi chĩa súng vào đầu hắn, liền sẹo thì không còn nhớ cảm giác đau đây mà. Tôi cũng chẳng để tâm, chỉ tươi cười hỏi lại: “Ồ? Mày lấy tự tin ở đâu ra thế? Bây giờ cô ấy là vợ tao. Chỉ cần tao muốn làm, cô ấy sẽ hầu tao ngay lập tức. Lần nào cô ấy cũng làm với tao đến mức sức cùng lực kiệt, lúc suиɠ sướиɠ chỉ tha thiết rêи ɾỉ gọi tên tao. Khi ấy, mày đang ở đâu vậy nhỉ?”
Tôi cố ý khiêu khích Trần Danh giả vì biết hắn là kẻ mắc chứng hoang tưởng. Mỗi lần đối mặt với tôi, lòng tự tôn của hắn sẽ dâng lên rất cao, hoàn toàn không muốn chịu thua tôi. Thế nên tôi muốn khích hắn, muốn ép hắn phản bác tôi, muốn hắn chia rẽ tình cảm của tôi và Bào Văn. Đàn ông cảm thấy khó chịu nhất là khi nghe kể người đàn bà mình yêu lên giường thế nào với gã đàn ông khác. Thế nên. những lời vừa rồi của tôi đã thực sự chọc giận được Trần Danh giả. Hắn nghiến răng, nói: “Mẹ kiếp, Nhĩ Hải, đừng vội đắc ý! Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy gọi tên tao.”
“Mày cứ ở đó mà mơ đi. Tôi gọi điện cho mày chỉ để nói rằng, cả đời này vợ tao sẽ không bao giờ yêu mày. Cô ấy không đi gặp mày đâu, đừng ảo tưởng nữa.” Dứt lời, tôi còn sảng khoái cười ha ha.
Ngờ đâu Trần Danh giả còn cười lớn hơn tôi, mắng tôi là thằng ngu: “Tên nhóc luôn tự cho mình là đúng, mày tưởng Văn Văn thật lòng yêu mày và sẽ không đến gặp tao sao? Thằng đần như mày chắc vẫn chưa biết, bây giờ Văn Văn đang trên đường đến gặp tao đâu nhỉ? Cô ấy còn mua cho tao món ăn khuya mà tao thích nhất nữa đấy. Đúng là đồ ngu!” Nghe được những lời này, tôi nhếch mép cười, thầm nghĩ tên Trần Danh giả này không nén được cơn giận rồi. Xem ra, những đả kích và thất bại liên tiếp đã khiến hắn dần mất đi sự điềm tĩnh và kiên nhẫn vốn có. Tôi tỏ ra vô cùng tức giận: “Vớ vẩn!”
Trần Danh giả lạnh lùng bật cười: “Đây có phải lời nói vớ vẩn hay không, mày có thể tự đến mà xem thử.”
Dứt lời, hắn đưa địa chỉ bệnh viện cho tôi.
Sau khi cúp máy, tôi không nhịn được cười.
Trần Danh giả ơi Trần Danh giả, chẳng lẽ mày không biết mày đang đang tự đẩy mình xuống hố hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]