Tuy Bào Văn nói cô ta nhìn thấy bóng lưng của hung thủ qua camera ở đầu đường nhưng tôi cũng chẳng thấy bất ngờ, bởi vì tôi đã biết ở đó có camera. Tôi cố ý giữ lại nó để cô ta nhìn thấy bộ quần áo nhân viên phục vụ trên người mình.
Thế nên sau khi nghe thấy cô ta nói thế, tôi chỉ giả vờ kinh ngạc: "Có mỗi bóng lưng thôi ư? Không quay được chính diện à?"
Bào Văn đáp: "Không quay được, nhưng người này đã đi vào Nhân Gian Phú Quý Hoa, lại còn mặc quần áo của nhân viên phục vụ, đội mũ và đeo khẩu trang. Em nghi bây giờ hắn vẫn đang ở đấy, hơn nữa có thể là nhân viên của nơi này. Vả lại em cũng đã hỏi nhân viên ở nhà hàng đồ âu Bên bờ sông Seine rồi, đối phương nói đúng là hắn ăn mặc như nhân viên phục vụ thật".
Tôi thản nhiên nói: "Cũng chưa chắc mà. Ai lại ngốc đến mức mặc đồng phục làm việc khi đi gϊếŧ người chứ, chẳng phải sẽ rất phiền phức nếu bị lộ ư? Anh nghĩ chắc chắn đối phương đã mượn quần áo của nhân viên phục vụ để đánh lừa chúng ta, định khiến chúng ta chú ý đến những người làm ở Nhân Gian Phú Quý Hoa, hòng có thêm thời gian bỏ chạy và ẩn náu".
Bào Văn gạt đi: "Anh nghĩ được như vậy, đối phương đương nhiên cũng thế. Vậy nên hắn mới làm ngược lại, mặc đồng phục làm việc luôn. Bằng cách này, ngay cả khi biết tên đó mặc gì qua lời của những người đã từng nhìn thấy hắn, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664429/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.