Giai Âm hỏi tôi nghỉ phép định làm gì, tôi nói tôi chuẩn bị tới gặp Bào Văn, cô ta chắc chắn cũng muốn gặp tôi.
Giai Âm không đáp lời, trong mắt cô ấy thoáng hiện ra nỗi thất vọng khó lòng nhận ra bởi bên ngoài cô ấy lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh.
Tôi biết, cô gái nào cũng hi vọng người con trai mình thích nói rằng anh ta sẽ dành tất cả thời gian của mình cho cô ấy, ở bên cạnh cô ấy. Nhưng chúng tôi ở bên nhau nào có dễ dàng, thời gian ở bên cạnh nhau quả thực quá ít ỏi.
Nhưng, là một người phải gánh vác nhiều việc lớn, cô ấy không thể nói như vậy. Giai Âm lúc nào cũng phải ghi nhớ rằng tôi và cô ấy có nhiệm vụ quan trọng cần hoàn thành là đánh đổ thế lực đằng sau Tống Vân Hải. Cho nên, tôi trả lời như vậy cô ấy cũng không hề ngạc nhiên. Có điều, trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay Giai Âm, cô ấy tựa đầu vào tay tôi, yên lặng tựa như đang say ngủ. Lát sau, Giai Âm nói: "Đến lúc nào chúng ta mới không cần phải chia ly?"
...
Hai ngày tiếp theo, tôi dành thời gian nghỉ ngơi. Giai Âm nói kì nghỉ phép của tôi đã chính thức bắt đầu. Cô ấy còn nói tin tôi được "bảo vệ" chắc đã truyền đến tai Bào Văn, rồi hỏi tôi đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Tôi đáp tôi đã nghĩ kỹ rồi, Giai Âm liền nói vậy chúng tôi đi ăn cơm tối cùng nhau xong thì sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664407/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.