Nhìn người đàn ông đã chết kia, tôi lập tức cảm thấy vết thương trên người không còn đau đớn nữa, chỉ có cảm giác sảng khoái tràn ngập toàn thân. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát bèn lập tức chạy qua. Còn về việc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có người điều tra về tôi hay không, tôi cũng không quan tâm nữa. Bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi trở lại lối đi bí mật kia, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút ở đó, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, Trần Danh giả hẳn là muốn nhân dịp Bào Văn ở bên cạnh hắn, cho người thủ tiêu tôi. Chỉ là tôi ngẫm mãi mà vẫn không hiểu, rốt cục hắn phải hận tôi tới cỡ nào mới có thể to gan làm loạn, trái lời Tống Vân Hải chứ? Hắn đúng là chẳng có một chút tình cảm anh em nào với tôi hết.
Hút xong một điếu thuốc, tôi nhắm mắt lại, chợp mắt một lát. Sau đó, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, có hai cậu bé ở bên cạnh một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Hai cậu bé đó vui vẻ đùa giỡn, tranh cãi ầm ĩ. Cách đó không xa, một người đàn ông đứng lau khẩu súng ngắn, ngắm nhìn ba mẹ con. Ánh mắt ông ấy tràn ngập sự dịu dàng, cưng chiều.
Không hiểu vì sao tôi cảm giác mặt mình đau rát. Từ từ mở mắt ra, tôi mới phát hiện nước mắt đã rơi lã chã.
Đúng lúc này, lối đi bí mật bị mở ra. Đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664331/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.