Sau khi xóa đoạn video, tôi lái xe đi đến bệnh viện, dù sao đây cũng là do Bào Văn bảo tôi đi, nên tôi không có bất cứ sự lo lắng nào cả.
Dừng xe tại con hẻm nhỏ mà tối qua tôi đã đỗ xe, tôi thoải mái ngang nhiên đi vào bệnh viện. Sau khi vào bệnh viện, tôi trực tiếp bấm thang máy đi lên tầng 5, trong lúc này, tôi dùng điện thoại cũ gọi cho Đoàn Thanh Hồ. Đoàn Thanh Hồ nhanh chóng bắt máy, giọng lạnh lùng hỏi tôi gọi cho chị ấy làm gì?
Có thể nghe ra, tâm trạng của chị ấy rất bất an, trong lòng tôi đột nhiên trào lên sự áy náy, nhỏ giọng nói: "Cô không sao chứ?"
Mặc dù đã cố gắng khống chế sự quan tâm của mình với chị ấy rồi, nhưng lúc này, tôi sao có thể thật sự giả vờ như không có gì chứ? Đoàn Thanh Hồ trầm mặc một lúc, giọng điệu nghe cũng đỡ hơn nhiều, chị ấy nói chị ấy không sao, hỏi tôi gọi điện thoại là vì quan tâm chị ấy à? Tôi chỉnh lại giọng bảo không phải, chỉ là tiện thì gọi chơi thôi, tìm cách thân thiết hơn, như vậy thì chị ấy mới có thể giúp đỡ tôi.
Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi muốn giúp gì?
Lúc này, thang máy mở ra, tôi thản nhiên nói: "Tôi muốn gặp Trần Thiên".
Nói xong, tôi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Đoàn Thanh Hồ đang đứng ở cuối hành lang, chị ấy nhìn thấy tôi liền tắt điện thoại, tôi từ từ đi về phía chị ấy, tôi thấy chị ấy đã thay bộ đồ y tá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664297/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.