Tôi bảo Bào Văn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nghe vậy, Trần Danh giả bỗng chốc phát nghẹn, nghiến răng nghiến lợi thu nắm đấm lại: “Ra ngoài nói chuyện”.
Tôi lạnh lùng đáp: “Giữa hai chúng ta chẳng có gì hay mà nói. Anh chỉ cần nhớ cho kỹ một điều thôi. Tôi đã lưu ảnh và video lại rồi. Nếu anh còn dám nhòm ngó đến vợ tôi nữa, tôi không ngại ngưng hẳn việc hợp tác với anh, cho vợ tôi xem anh rác rưởi đến thế nào đâu”.
Trần Danh giả cười khẩy: “Anh chắc chắn bản thân dám đưa ảnh và video cho cô ấy xem chứ? Anh để tôi làm vậy vốn đã là lấy sự trong sạch của cô ấy ra đặt cược rồi. Nếu anh quay về chậm một chút, hoặc tôi ra tay sớm hơn một chút, vậy thì chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Tôi nghĩ cô ấy hẳn là cũng hiểu được điều này. Vậy nên nếu anh đưa ảnh và video cho cô ấy, cô ấy chắc chán sẽ cảm thấy anh chẳng hề yêu mình như biểu hiện bên ngoài!”
“Nếu đã dám đi bước này, đương nhiên là tôi đã tính toán đâu vào đó cả.” Tôi trả lời. “Còn bây giờ, phiền anh cút khỏi phòng tôi”.
Trần Danh giả nghiến răng: “Muốn chết à!”
Tôi nhìn hắn, cười mỉa rồi đột ngột ra đòn, nâng tay chộp về phía hắn. Hắn tránh sang một bên theo bản năng. Nhưng vì tôi ra tay bất ngờ, hơ nữa tốc độ còn rất nhanh, vậy cho nên vẫn dễ dàng lấy được chiếc mặt nạ hắn đeo. Tôi thẳng tay gỡ chiếc mặt nạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664292/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.