Tôi chỉ nhớ ngọn lửa lao về phía mình, cảm giác bỏng rát toàn thân khiến tôi đau đớn đến nỗi không thể kêu gào thành tiếng. Tôi cảm thấy cơ thể mình giống như một quả cầu lửa, có thể phát nổ trong nháy mắt. Toàn thân tôi như đang nóng chảy ra rồi biến thành đống tro tàn rơi xuống. Giây phút đó, lục phủ ngũ tạng của tôi dường như cũng bị đốt thành tro bụi. Tôi không thể cảm thấy gì ngoài đau đớn, trong đầu tôi chỉ vang lên những tiếng chửi thề chứ chẳng suy nghĩ được gì khác.
Chết, bị thay thế, tôi nghĩ đây chính là kết cục của tôi.
...
Trong đầu tôi hỗn loạn, trống trơn, chẳng suy nghĩ được gì. Nhưng vào một giây phút khi tôi bất chợt tỉnh táo, ký ức ùa về như những con sóng lớn.
Tôi mở to mắt, cảm thấy da thịt mình bỏng rát. Trước mắt tôi hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp. Khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ của người đó, tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh. Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hoang mang sợ hãi không thể giải thích được.
Tôi nhìn cô gái đó hồi lâu rồi hỏi: "Cô là ai?"
Cô ấy có mái tóc đỏ mượt mà, khi cười nhìn rất xinh đẹp, khiến người ta dễ cảm mến. Cô ấy nói: "Tiểu Hải, em là vợ anh, Bào Văn. Anh quên em rồi sao?"
Vợ tôi sao? Tôi cau mày, nhưng cảm thấy trên mặt mình đau rát. Tôi đưa tay muốn sờ lên gương mặt mình nhưng cô gái tên Bào Văn kia đột nhiên túm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664233/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.