Tôi nhìn lên trần nhà, cố gắng tỏ ra mình chẳng thiết tha gì nữa, vậy nhưng khóe mắt thì vẫn liếc về phía vị bác sĩ đang tới gần. Anh ta kẹp miếng bông sát trùng, xoa xoa lên cánh tay tôi, sau đó chuẩn bị tiêm cho tôi một thứ gì đó. Vào giây phút kim tiêm chạm tới làn da của tôi, tất cả mọi người đều bắt đầu thả lỏng. Tôi đột ngột dồn sức lao dậy, đoạt lấy ống xi lanh trên tay vị bác sĩ kia nhanh như chớp. Sau đó, tôi trực tiếp găm xi lanh xuống cổ anh ta, tiêm vào.
Thân thể vị bác sĩ run lên vài cái, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó liền ngã lăn ra đất. Anh ta chỉ vừa mới ngã xuống, tất cả mọi người đã xông về phía tôi. Tôi nhấc đầu gối lên, huých về phía kẻ lao lên đầu tiên là Tráo Tử. Hắn vốn là kẻ đánh đấm giỏi, hơn nữa hiện giờ tôi cũng chẳng có bao nhiêu sức, vậy nên hắn cướp được ống xi lanh trên tay tôi một cách vô cùng dễ dàng. Sau đó, bị một cú đấm nện thẳng lên mặt, tôi lập tức ngã vật xuống bàn mổ. Sau đó nữa, cả đám người đè tôi lại, một cơn mưa đấm đá trút xuống ào ào.
Tôi ôm lấy đầu, nghe thấy tiếng Bào Văn thở dốc: “Trần Danh, anh lừa em! Anh lại lừa em! Em sẽ không tha thứ cho anh”.
Bào Văn nói xong lại gào lên: “Cút hết cho tôi!”
Lòng tôi trầm xuống. Tất cả mọi người đều rút lui. Tôi nhìn về phía Bào Văn. Cô ta hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664230/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.