Chương trước
Chương sau
Cái gì gọi là ‘dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khiến người trong thiên hạ không thể tin nổi’?



Hồng Nhan ngay lúc này có lẽ chính là bằng chứng sống tốt nhất cho câu này. Chị ấy chỉ đứng ở đó, dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ một chút dao động trong mắt thôi đã khiến người ta thấy xinh đẹp vô ngần.





Diệp Phong không hề cảm thấy không vui vì sự xa cách của Hồng Nhan, hắn khẽ thì thầm bên tai chị ấy cái gì đó, chị ấy hạ mí mắt, chậm rãi đi đến khách sạn.



Trong chiếc xe thứ hai, Tam gia mặc bộ com lê màu tím, mặt không cảm xúc bước xuống, anh ấy nhìn bóng lưng Hồng Nhan, như có điều suy nghĩ.





Cô dâu, chú rể đến hội trường, khách khứa cũng vào chỗ rất nhanh, không lâu sau hôn lễ đã bước vào màn quan trọng nhất.



Còn tôi cũng lặng lẽ đi đến cửa, thấy người chứng hôn đang đọc lời tuyên thệ, sau khi đọc xong lời tuyên thệ, ông ấy hỏi Diệp Phong: "Anh Diệp Phong, anh có bằng lòng lấy cô Đoàn Thanh Hồ làm vợ không?"



Đoàn Thanh Hồ, tên thật của Hồng Nhan, nếu không phải vì kết hôn thì e là không ai sẽ biết tên của chị ấy, vì trong mắt mọi người luôn cho rằng chị ấy chính là Hồng Nhan, là người đứng đầu, danh tiếng lẫy lừng của hộp đêm Cẩm Tú, nhưng dù bạn giàu có đến đâu cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, chơi đùa.



Diệp Phong nói bằng lòng rất chân thành, sự hưng phấn ngập tràn trong mắt.



Không lâu sau người dẫn chương trình xoay người hỏi Hồng Nhan: "Cô Đoàn Thanh Hồ, cô có bằng lòng làm vợ Diệp Phong không?"



Hồng Nhan cau mày, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói: "Tôi bằng lòng."



Lúc này, tôi rảo bước vào khách sạn, nắm chặt tay, hét to một tiếng: "Tôi không đồng ý!"



Nghe được lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay mặt qua, khi mọi người nhìn thấy tôi, thì đều thì thầm to nhỏ với nhau, thảo luận sôi nổi, có lẽ là đang thảo luận xem tôi có lai lịch gì đây mà, dù sao trong suy nghĩ của họ, một nhân vật nhỏ bé chắc chắn không dám đến phá hỏng hôn lễ của Diệp Phong.



Mặt Diệp Phong lạnh đi, Hồng Nhan thì lại hơi cau mày, lộ vẻ không bằng lòng, đôi môi đỏ hồng hé mở nói: "Vớ vẩn! Về đi!"



Tôi cứ như không nghe thấy, chậm rãi đi đến chỗ chị ấy, nói: "Chị, chị kết hôn sao không báo cho đứa em trai này đến dự chứ? Thiếu lời chúc phúc của em, chị không thấy mình sẽ còn điều nuối tiếc sao?"



Nói xong, tôi nhìn Tam gia một cái, thấy anh ấy vậy mà lại không có phản ứng gì, nghĩ bụng định lực của anh ấy đúng là không bình thường, thảo nào có thể tặng người con gái mình yêu đi, đến cả lông mày cũng không nhăn lấy một cái.



Hồng Nhan thở dài một tiếng, Diệp Phong nhìn chị ấy, rồi lại nhìn tôi, gương mặt không thoải mái lắm lộ nụ cười mỉm, nói: "Thì ra là em trai của Thanh Hồ, đến rồi thì ngồi xuống đi, uống chén rượu mừng, rồi hai chị em lại ôn chuyện."



Tôi nhìn Diệp Phong, biết hắn chắc chắn có thể đoán được mục đích của tôi khi đến đây, giờ hắn đang cho tôi bậc thang để đi xuống, cũng coi như cho hắn chút mặt mũi, dù sao nếu tôi gây chuyện trong hôn lễ, người mất mặt sẽ là hắn.



Tôi nói: "Diệp đại thiếu gia, xin lỗi, tôi vô ý làm hỏng hôn lễ của anh, tôi cũng biết anh rất thích chị tôi, nhưng, tôi phải dẫn chị tôi đi, vì tôi không thể trơ mắt nhìn chị tôi gả cho một người chị ấy không yêu."



Tôi nói xong, cả nhà hàng đột nhiên bùng nổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, như nhìn một thằng điên, một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn hàng đầu tức giận quát: "Thằng điên ở đâu ra đấy, bảo vệ khách sạn đâu? Còn không tống cổ nó ra ngoài đi?"



Nhưng không ai trả lời hắn, vì tất cả bảo vệ đều bị bọn anh Đậu đánh ngất từ trước rồi.





Tôi nhìn Diệp Phong, nói: "Diệp đại thiếu gia, tôi biết anh là một chính nhân quân tử, nếu đã vậy, để tránh việc khiến anh mang tiếng cưỡng ép con gái nhà lành, thì cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính anh một cơ hội thế nào?"







Diệp Phong không nói gì, tôi nhìn Hồng Nhan vẫn không nói gì cả, nói: "Nếu chị tôi nghe xong lời tôi nói, vẫn bằng lòng kết hôn với anh thì tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng của tôi, cũng chúc phúc hai người bạc đầu giai lão, nếu chị tôi không bằng lòng, vậy thì, tôi sẽ dẫn chị ấy đi, dù có bao nhiêu người ngăn tôi, dù tôi có phải đắc tội bao người vì việc này."







Mặt Hồng Nhan hơi thay đổi, chị ấy nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, nói một tiếng "đồ ngốc" không phát ra âm thanh.







Diệp Phong sầm mặt nói: "Được, cậu nói, tôi đây xem xem, kẻ cóc đòi ăn thịt thiên nga như cậu có thể nói ra cái gì."




Tôi thở phào, nếu Diệp Phong không đồng ý, e rằng đến cả cơ hội mở miệng tôi cũng không có, xem ra đội cho hắn cái danh cưỡng ép con gái nhà thành trước mặt cả đám người máu mặt vẫn rất có tác dụng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.