Tôi chần chờ đáp: “Tôi là Chàng Hề.’”
Bào Văn tiếp tục hỏi: “Cậu là Chàng Hề của ai?”
Tôi cắn răng, không có khí phách nói: “Tôi là Chàng Hề của em, từ nay về sau, tôi chỉ thuộc về em....”
Bào Văn đột nhiên cười lớn đứng lên, giống như bị điên, tôi quỳ gối bên dưới, chỉ cảm thấy mình quen biết một con quỷ. Nếu lúc trước cô ta chỉ là tính tình xấu xa không có tình người thì bây giờ cô ta thật sự trở thành kẻ điên mất trí. Nếu biết trước cô ta đáng sợ như thế ngay từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc báo thù rồi.
Cho dù giờ tôi cực kì hối hận, nhưng việc đã đến nước này tôi còn có thể làm gì? Chỉ có thể tiếp tục điên cuồng cùng cô ta, xem xem đến cuối cùng, là cô ta chết trước hay là tôi chết trước.
Giữa tôi và Bào Văn đã định sẵn sẽ có một cuộc chiến tàn khốc. Mà bắt đầu từ giây phút này, khi tôi quỳ gối dưới chân cô ta, cũng như chiếc mặt nạ tôi đang đeo trên mặt, rõ ràng là một thằng hề.
Bào Văn bắt tôi quỳ trên đất nói câu: “Chàng Hề là của em” không dưới một nghìn lần mới cho phép rời đi. Trước khi rời đi, tôi nói tôi muốn lên lầu lấy điện thoại, cô ta cũng không ngăn cản. Tôi chịu đựng đau đớn trên người bước lên lầu, vừa mở cửa, liền nhìn thấy khuôn mặt phức tạp của Trần Nhã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663793/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.