Tôi chạy như điên về phía cầu thang, ai ngờ Bào Văn chỉ chạy trên hành lang hai bước thì trực tiếp nhảy xuống, chặn tôi ở ngay lối xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
Bào Văn ngồi xổm ở đó, trên người vẫn đang quấn khăn lông, bầu ngực trắng nõn phía trước bị dồn ép một chỗ, tạo thành khe rãnh, hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Ánh mắt xinh đẹp lại hung ác của cô ta nhìn qua tôi, nói: “Đã đến rồi thì đừng mong rời đi. Nếu không tôi sẽ cho người bắt em gái cậu từ kí túc ra, sau đó xảy ra cjuyện gì hẳn là cậu tự biết rõ.”
Tôi phẫn nộ nhìn Bào Văn quát: “Nếu cô dám động đến em gái tôi, tôi sẽ giết chết cô!”
Bào Văn cười nhạo nói: “Cậu có bản lĩnh đó sao? Đồ vô dụng.”
Tôi trừng mắt nhìn Bào Văn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, chuẩn bị gọi điện cầu cứu Triệu Côn Bằng thì mới phát hiện, điện thoại bị tôi ném dưới giường của cô ta rồi. Lúc này tôi thật sự rất tuyệt vọng.
Thật lâu sau, tôi như một quả bóng bị xì hơi, cúi đầu thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc phải làm sao cô mới đồng ý buông tha cho em gái tôi?”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Cậu không nghe lời, tôi sao có thể buông tha em gái cậu.”
Trần Nhã lúc này lại nói: “Văn Văn, sao con có thể động tới đứa bé vô tội kia.”
Bào Văn quát: “Mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663791/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.