Là sống hay chết, để ông trời quyết định.
Khi tôi nảy ta suy nghĩ này, thật lòng rất khó chịu. Cảm giác khó chịu này còn dữ dội hơn lúc tôi bị Bào Văn bắt nạt. Khi ấy, tôi chưa từng có chuyện gì suôn sẻ, nhưng lần này thì khác. Tôi đã rất vất vả để bước được bước đầu tiên trên con đường thành công, còn nghĩ rằng: "Một khi có quyền thế, một bước lên mây", không ngờ chỉ là một giấc mộng. Mùi vị này khiến người ta bứt rứt quá.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả Vân Tam Thiên cũng hơi bất ngờ nhìn tôi. Tôi mỉm cười với anh ấy và nói: "Tam gia đã cho một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi một cơ hội, với tôi ân tình đó đã rất lớn. Tôi không dám để Tam gia lại vì tôi mà mạo hiểm, chỉ có một chuyện, hi vọng Tam gia có thể giúp tôi."
Vân Tam Thiên im lặng trong giây lát, bỗng thở dài, tôi biết tiếng thở dài này có ý nghĩa gì. Anh ấy và tôi giống nhau, đều thỏa hiệp. Anh ấy nói: "Cậu nói đi."
Tôi nhìn lướt qua mặt sẹo, Vân Tam Thiên nhíu mày nói: "Anh có thể mang cậu ấy đi, nhưng tôi có vài lời muốn nói với cậu ấy."
Mặc dù Mặt sẹo ngang ngược, nhưng đó là vì hắn có lý, hơn nữa là sau lưng hắn còn có chỗ dựa. Nhưng muốn đối cứng với Vân Tam Thiên thì hắn ta không có lá gan đấy. Thế nên hắn ngoan ngoãn đưa người của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663767/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.