Nguyên nhân tôi cứu Tô Nhược Thủy, thực ra chỉ là muốn lôi kéo cô ấy, nên tôi đương nhiên là theo cô ấy lên lầu.
Sau khi đến nhà Tô Nhược Thủy, tôi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha. Còn cô ấy thì nói quần áo bị bẩn rồi, phải đi thay bộ khác, đợi một lát nữa sẽ bôi thuốc cho tôi.
Khi Tô Nhược Thủy thay xong quần áo đi ra, cả mặt tôi đỏ rực.
Cô ấy thay một bộ đồ y tá hở hang, trước ngực chạm rỗng, hai con thỏ trắng sắp nhảy ra rồi.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ Tô Nhược Thủy muốn làm gì đây, không phải muốn quyến rũ tôi đấy chứ?
Chẳng mấy chốc cô đã mang hộp thuốc đến cạnh tôi, cô ấy giơ bàn tay xinh đẹp ra, dịu dàng bôi thuốc lên mặt tôi, mặc dù thuốc bôi lên mặt rất rát, nhưng tôi lại không có tâm trí nào để ý đến cảm giác đau, vừa xấu hổ vừa xúc động, đặc biệt là khi khóe mắt vẫn thấy được vùng trắng như tuyết ở ngực cô, tôi càng thoải mái hơn.
Đột nhiên, Tô Nhược Thủy dùng ngón tay thon dài nâng cằm tôi tên, cô ấy nhìn tôi, cười như không cười, ánh mắt đó rất bỡn cỡn, khiến tôi xấu hổ cúi đầu.
Cô ấy cười trêu trọc, nói: "Trai tân đúng là trai tân, đáng yêu thật."
Nói xong, cô ấy lại dùng điện thoại gõ chữ cho tôi đọc, cô ấy nói: Trai tân, cậu đúng là có lòng mà không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663543/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.