Chương trước
Chương sau
Thấy tôi không nói gì, hắn đấm mạnh lên mặt tôi, răng cắn rách môi, máu lập tức chảy ra, nước miếng nồng mùi tanh của máu.



"Thằng ranh cứng miệng nhỉ? Không nói chứ gì, vậy ông đây đánh chết mày." Cao Phong bị tôi chọc tức rồi, trực tiếp vươn tay chặn cổ tôi.





Tôi phát ra âm thanh ư ư ư, đồng thời lắc cái đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng đánh tôi.



Nhưng Cao Phong hoàn toàn không hiểu ý của tôi, hắn trợn trừng mắt, có vẻ muốn đánh chết tôi, cái tay bóp cổ tôi vừa dùng sức vừa tiếp tục chửi: "Giỏi lắm thằng ranh, còn giả điên giả khùng với tao hả?"





Tôi sốt ruột chết mất, suýt nữa thì mở miệng nói chuyện rồi.



Lúc này, Tô Nhược Thủy mới đi đến, cô ấy chỉnh lại quần áo trên người, nói: "Đừng đánh nữa, người này là chồng của Bào Văn, là người câm điếc thật, không biết nói."



Cao Phong sửng sốt, hẳn nhìn tôi một cái, nhưng không thả lỏng tay, chỉ lẩm bẩm một câu: "Thì ra là cái thằng nhát cáy đó, thảo nào lại yếu thế này, đấm một phát đã nằm bò luôn."



Nghe Cao Phong sỉ nhục, tôi muốn phản khác thật, nhưng tôi chỉ có thể nhịn.



Đột nhiên, Cao Phong cau mày, nói: "Tiểu Thủy, không đúng, thằng chồng ăn hại kia của Bào Văn không phải rất nhu nhược sao, sao hôm nay lại dám đánh anh? Nó là vì cứu em, chẳng lẽ hai người có gì đó?"



Không ngờ Tô Nhược Thủy lại mở miệng nói: "Đúng, cậu ta là người tình của tôi, tôi vụng trộm với Bào Văn xong, lại vụng trộm với chồng cô ta, kích thích biết bao."



Nghe Tô Nhược Thủy nói, Cao Phong không nói nhiều, tiếp tục giơ nắm đấm lên, đấm mạnh lên người tôi.



Tôi chửi thầm Tô Nhược Thủy đm cô hại tôi à, may mà Cao Phong cũng không ngốc, hắn nói thẳng: "Tiểu Thủy, em đừng lừa anh nữa, đồ nhát cáy thấp hèn thế này, sao em có thể vừa ý, em đừng lấy hắn ra để chọc giận anh nữa, em chọc giận anh chứng tỏ trong lòng em có anh."



Tô Nhược Thủy hừ nhẹ, nói: "Đừng tưởng ai cũng mê mình, Trần Danh dù có vô dụng thì cũng tốt hơn anh, ít nhất cậu ta dám cứu tôi, tôi phát hiện tôi thực sự hơi thích cậu ta rồi."



Mặc dù tôi biết Tô Nhược Thủy nói vậy để chọc giận Cao Phong, nhưng sau khi nghe xong, trong lòng vẫn có cảm xúc khác thường, lâu như vậy rồi, đây là người phụ nữ đầu tiên nói thích tôi, hơn nữa còn là một người ưu tú như vậy, dù biết rõ là giả cũng khiến lòng tôi khấp khởi, sau đó tôi không còn cảm giác đau như thế nữa.



Đàn ông đều là sinh vậy bồng bột, Cao Phong thoáng cái bùng lửa giận, hắn như một con hổ dữ đang tranh địa bàn, mắt đỏ ngầu từng đấm từng đấm đánh về phía tôi.



Tôi kêu ư ử đau đớn, lòng thầm nói Tô Nhược Thủy chắc không phải cố ý kích cho Cao Phong đánh tôi đâu nhỉ?



May mà Tô Nhược Thủy nhanh chóng mở miệng nói: "Cao Phong, đừng đánh nữa, đánh nữa thì đừng trách tôi trở mặt. Anh còn đánh hắn, tôi sẽ không theo dõi Bào Văn cho anh nữa, tôi sẽ nói hết với Bào Văn."



Thấy Tô Nhược Thủy nói vậy, Cao Phong mới dừng tay, hắn đứng dậy, sau đó lại đá mạnh một cái vào ngực tôi.



Đá tôi xong, Cao Phong mới hung dữ nói một câu với tôi: "Thằng khốn, mày nghe cho rõ đây, nếu mày dám có gì mờ ám với Tiểu Thủy, thì ông đây bất cứ lúc nào cũng có thể cho mày chết."







Nói xong, Cao Phong mới tức giận bỏ đi.







Tôi nằm yên trên đất không động đậy, lòng khổ sở vô cùng, bị đánh thê thảm như vậy trước mặt phụ nữ, có lẽ tôi đúng là đồ bỏ đi thật.







Nằm mấy phút, khi tôi cảm thấy không đau lắm nữa, tôi mới gian nan đứng dậy, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng Tô Nhược Thủy đột nhiên lại tiến đến, cô ấy khoác tay tôi, kéo tôi đi, tôi ngại ngùng nhìn cô ấy, sợ cô ấy khinh thường tôi.







Cô ấy cười một cái quyến rũ với tôi, sau đó sờ sờ ngực tôi, ý bảo tôi đi cùng cô ấy, nói muốn bôi thuốc giúp tôi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.