Bào Văn suýt nữa thì gián tiếp hại chết em tôi, tôi nghiến răng, nắm tay siết chặt, móng tay cái cắm chặt vào lòng bàn tay tới chảy cả máu. Giây phút này, lòng căm thù của tôi với Bào Văn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, nếu cô ta đứng trước mặt tôi lúc này, chắc là tôi sẽ tát cho cô ta một cái.
Một lúc sau em gái tôi tỉnh lại, con bé nhìn tôi, việc đầu tiên nó quan tâm không phải là bệnh tình của bản thân, mà hỏi tôi có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không.
Tôi vuốt ve khuôn mặt của con bé, nói rằng mình không sao, chỉ cần con bé khỏe lại, là mọi chuyện đều tốt.
Lần này tôi ở lại nhà ba hôm, con bé cứ nằng nặc không chịu nằm lâu trong bệnh viện, thực chất là vì không muốn tốn nhiều tiền. Sau khi ra viện, tôi nhờ cô họ thường xuyên để mắt tới con bé hơn, vì trường nó cách nhà cô tôi cũng không xa lắm. Tôi cũng gửi lại cô mấy vạn tiền viện phí, chỉ đem theo một ít lộ phí rồi lại lên đường về Nam Kinh.
Tôi căm ghét Bào Văn, căm ghét cái thân phận con rể này, nhưng vì căn bệnh của em gái càng ngày càng nặng lên, tôi phải cật lực kiếm tiền, mà phải kiếm thật nhiều tiền, vì tôi đã thử tìm hiểu và biết được, căn bệnh thiếu máu bất sản này chỉ cần tiến hành cấy ghép tủy là sẽ trị khỏi, nhưng phải cần đến mấy vạn, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663493/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.