Chương trước
Chương sau

Trong đầu cứ nghĩ tới khiến cho Bào Văn mang thai, là cả người tôi hưng phấn lên, một sự phấn khích khó tả.

Nhưng trên mặt tôi không thể hiện lên, tôi chỉ cầm tờ giấy xét nghiệm, bối rối và nhìn về Bào Văn, đồng thời lắc đầu, ý nói với cô là tôi không đồng ý chấp nhận.

Bào Văn tức giận chửi tôi một câu "rác rưởi’’, còn đưa tay ra tai tôi vặn tai tôi một cái.

Sau đó, cô ấy dùng điện thoại đánh chữ để nói với tôi, cô ấy nói biết được tôi có cô em bị bệnh, cô nói chỉ cần giúp cô ấy gạt được mẹ mình, chỉ cần gạt được một năm, sau này tiền thuốc men của em gái tôi cô ấy trả hết.



Tôi nghĩ thông tin của tôi chắc là người bạn của tôi cho Bào Văn, cũng không cần lo lắng chuyện giả vờ điếc, và những lời của Bào Văn khiến cho tôi cảm động, cuối cùng vì cô em gái, tôi tạm thời bỏ qua suy nghĩ trả thù đó.

Vì vậy tôôi đã gật đầu nhận lời, và Bào Văn không những không thể hiện cảm kích tôi, mà còn nhìn tôi một cách khinh bỉ, còn chửi rằng ‘’đồ vô dụng’’

Không bao lâu, mẹ của Bào Văn đã đến, giường như bà rất thích mặc áo dài, hôm nay mặc bộ áo dài màu tím, cổ áo may bằng viền hoa ren, nước da trắng mịn, khiến bà trông rất duyên dáng và thanh lịch, gợi cảm mà không mất đi sự chững chạc, đây cũng khiến tôi rất hiếu kì, rốt cuộc là người đàn ông thế nào có thể chinh phục được đàn bà này? Tại sao xưa nay tôi vẫn chưa gặp qua bố của Bào Văn?

Nhưng tôi chỉ nghĩ cho qua thôi, cũng không có tâm trí suy nghĩ nhiều nữa, chẳng mấy phút chốc thì Bào Văn đã đi xuống nói chuyện với mẹ rồi.



Tôi nghe được Bào Văn nói với mẹ mình: ‘’Mẹ, mẹ tới rồi? Con đang dự định liên lạc cho mẹ đây !’’

Tâm trạng mẹ của Bào Văn có vẻ rất vui, vừa cười vừa hỏi bụng có động tĩnh gì chưa?

Bào Văn đột nhiên than một hơi và nói: "Mẹ, thật đúng như con nói, hai hôm trước con vừa mới dẫn Trần Danh đi khám nam khoa, cậu ấy có vấn đề, bây giờ không không thể có em bé được.’’

Tôi nắm chặt tay một cách giận dữ, nhưng không dám nói thêm gì!

Sau đó mẹ của Bào Văn rất giận dữ và nói: "Cái gì? Trần Danh yếu về mặt đó hả? Mẹ nhìn cơ thể nó cũng khỏe lắm mà, tại sao lại không được? Tiểu Văn, không phải con lại muốn nghĩ cách gạt mẹ chứ?’’

Bào Văn nói không thể nào, cưới cũng cưới rồi, giấy kết hôn cũng làm luôn rồi, làm sao mà có thể lừa dối bà chứ. Sau đó cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi đem đơn xét nghiệm xuống.

Sau khi xuống, tôi nhìn mẹ Bào Văn một cách ngại ngùng, xấu hổ và đỏ mặt, cúi đầu xuống!

Mẹ cô nhìn thẳng vào tôi, đặt biệt là phần dưới của tôi, như là muốn nhìn rõ tôi có phải là một người đàn ông bình thường hay không?

Tôi đem giấy xét nghiệm đưa cho cô, đồng thời lấy giấy và bút đã chuẩn bị sẵn cho bà: mẹ à, xin lỗi, con vừa mới đi bệnh viện kiểm tra, cơ thể con thiệt là có vấn đề, con xin lỗi Tiểu Văn, càng xin lỗi mẹ, tạm thời không thể cho mẹ bồng cháu rồi.

Sắc mặt của mẹ Bào Văn khó coi lắm, bà hỏi Bào Văn chọn đàn ông kiểu gì vậy, sao lại chọn người chỉ nhìn được mà không xài được vậy, thậm chí còn kêu tôi là Tiểu Thái Giám.

Tôi xấu hổ chết mất, nhưng vẫn phải tiếp tục viết cho mẹ Bào Văn xem, tôi nói :mẹ à, xin lỗi, nhưng bác sĩ nói rồi, bệnh này của con không khó chữa, chỉ cần điều trị ổn thỏa, là có thể hồi phục lại, bác sĩ còn nói sau khi khỏe rồi, kê một toa thuốc cho con, có thể sinh con trai nữa đó!

Lúc này Bào Văn hùa vào nói, cô ấy nói dù gì cũng đám cưới rồi, cũng không gấp gáp làm gì, càng không thể mới kết hôn đã ly hôn đổi đàn ông chứ? Cô không thể mất mặt được.

Cuối cũng mẹ Bào Văn không nói thêm gì, bà ở lại ăn bữa cơm trưa là về rồi, bữa cơm do tôi nấu, tôi cảm nhận được, ánh mắt bà nhìn tôi có vẻ khác, rất bất mãn với tôi, lúc đó tôi rất muốn giải thích cho bà, nhưng chỉ đành nhịn!

Sau chuyện này, Bào Văn ném 2 ngàn tệ cho tôi, nói đây là phí danh dự của tôi. Tuy rằng tôi bất mãn, nhưng vẫn nhận tiền!

Sau đó mấy ngày trời Bào Văn cũng không ở nhà, chắc đã lên chuyến bay rồi, và tôi đã tranh thủ mấy ngày này đi dạo một vòng bên ngoài, tôi muốn tìm một công việc cho mình, nếu như có trở mặt với Bào Văn rồi, cũng có một đường lui cho mình!

Vì tôi sợ bị Bào Văn phát hiện, tôi chỉ được là ‘’người câm điếc’’, người câm điếc muốn tìm được một việc thích hợp thật là khó, nhất thời tôi cũng không tìm được công việc thích hợp.

Và Bào Văn không có ở nhà, tuy rằng cô đơn, nhưng tôi cũng được thanh tịnh, nhiều khi tôi cũng lén lút mở tủ áo của Bào Văn, trút giận lên đồ của cô ấy, dần dần, tôi đã quen cuộc sống như thế này, dù mấy ngày không nói chuyện, cũng không có cảm giác gì nữa, cảm giác bản thân như đã thành người câm rồi.

Đối với mẹ Bào Văn, bà cũng hay quan tâm về mặt kia của tôi lắm, thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi, hoặc là kêu tôi ăn đồ bổ gì đó, rồi lại kêu tôi rèn luyện thân thể, tăng cường thể lực đàn ông.

Nói đề tài này với mẹ cô ấy, tôi cảm thấy rất ngại ngùng, không những một làn tôi muốn nói với bà, thật ra tôi là người đàn ông bình thường, chỉ là Bào Văn không cho tôi đụng vào thôi, nhưng nhiều lúc chữ đánh xong rồi, lại không dám gửi đi.

Cuộc sống cứ trôi qua như thế, và khi tôi cũng cảm nhận được bản thân đã hoàn toàn thích hợp với vai diễn này, thì Bào Văn lại một lần nữa làm chuyện tổn hại lòng tự trọng của tôi.

Cô ấy quả nhiên dẫn người đàn bà của cô ấy về nhà qua đêm.

Hơn 9 giờ tối hôm đó, lúc tôi đang ở dưới lầu nấu đồ ăn khuya cho mình, Bào Văn về đến nhà, một người con gái kế bên đứng, chính là cô gái ở phòng khách sạn Shangri-La qua đêm với cô.

Cô gái này nhìn vào chỉ có 20 mấy tuổi, mặc áo sơ mi và váy ngắn như đồng phục học sinh, có vẻ rất có khí chất hồ ly nhưng lại có thêm sự thuần khiết rất khác biệt.

Tôi núp trong bếp không dám ra ngoài, không dám ra ngoài đối mặt với họ, nhưng tôi lại lắng tai nghe.

Tôi nghe được Bào Văn nói với cô gái đó: "Tiểu Thủy, tối nay qua đêm ở nhà chị nhé, đồ vô dụng đó cũng ở nhà này đó, tự nhiên lại có cảm giác ăn vụng, thú vị thật.’’

Cô gái tên Tiểu Thủy có vẻ mắc cỡ và nói: "Người đàn ông đó nhìn thế nào ? Sẽ không bị cậu ta phát hiện chứ, đàn ông giận dữ lên là thành tên điên đó.’’

Bào Văn khinh nhẹ một cái, nói theo vẻ bất cần: "Biết rồi thì sao, cậu ta không phải là đàn ông, vốn dĩ là đồ mà chị xài tiền mua về mà thôi, mấy ngày nay, tay chị cậu ta còn không dám sờ vào, nếu cậu ta dám làm bậy, chị đập gẫy chân của cậu ta.’’

Lúc này, Bào Văn nghe được động tịnh từ trong bếp, Bào Văn lập tức đi vào bếp, cô nhìn thấy tôi, sau đó kéo tôi ra.

Cô chỉ vào cô gái tên Tiểu Thủy, sau đó dùng điện thoại đánh chữ nói tôi biết: hôm nay bạn tôi ngủ ở nhà tôi, cậu xuống dưới lầu trải nệm ngủ dưới đất.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này tiếng cười của Tiểu Thủy cất lên, cô hiển nhiên biết tôi không nghe được, cô ta vừa cười vừa nói: "Thằng đàn ông này vô dụng thật’’.

Cơn tức giận của tôi nổi lên, nhưng không thể không giả vờ không nghe được, ráng tỏ ra mặt cười, làm một động tác, hỏi họ có cùng ăn khuya không?

Bào Văn trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng, sau đó dẫn Tiểu Thủy lên lầu.

Đợi họ lên lầu rồi, tôi đánh một cú thật mạnh vào không khí, tôi hận trong lòng, nhất định phải giải quyết hai người đàn bà này, nhưng tôi lại không có một chút dũng khí nào.

Sau đó tôi chuẩn bị lên phòng lấy tấm nệm của tôi, nhưng khi lúc này, Bào Văn lại ném chăn của tôi từ trên lầu xuống, nói rằng: ‘"Toàn là mùi thối của đàn ông.’’

Tôi tuy rằng là người nông thôn, nhưng thật ra tôi sạch sẽ lắm, lời nói của Bào Văn thật làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nhưng tôi không thể không âm thầm trải nệm ngủ ở dưới đất.

Tôi cũng không còn tâm trí gì ăn khuya nữa, một mình nằm trên sàn đất, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, tôi để vợ cắm sừng mình trong nhà sao?



Xoay qua xoay lại ngủ không được, tôi nhắc nhở bản thân không dưới một lần, tôi chỉ là diễn vai người chồng, Bào Văn không phải là người vợ đích thực của tôi, tôi mắt nhắm mắt mở là được.



Nhưng lý do này không thể thuyết phục được tôi, bởi vì quan niệm của tôi rất truyền thống, chúng tôi đã làm giấy chứng giấy kết hôn, tôi là chồng của cô ấy, cô dẫn người con gái khác về nhà làm bậy, vậy tức là đè lên đầu tôi rồi!



Cuối cùng, tôi cắn răng, nhẹ tay nhẹ chân bước khẽ lên lầu.



Tôi vừa mới đứng trước cửa phòng, thì nghe được âm thanh trong phòng, hai người họ tưởng rằng tôi không nghe được, coi tôi như là tàng hình vậy, hoàn toàn không kiêng nể gì.



Tôi không biết được cụ thể họ đang làm gì, nhưng tôi có thể đoán được, nghĩ thôi cũng thấy đỏ mặt rồi.



Tôi đứng bên ngoài cửa phòng một cách cẩn thận, lúc đó rất nông nổi muốn xông vào phòng, nhưng lại ngứa ngáy trong lòng muốn nghe thêm một tí nữa.



Và trong lúc này, cô gái tên Tiểu Thủy đó đột nhiên mở miệng, điệu đà nói: ‘’Văn Văn, trước cửa hình như có người.’’









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.