Sau đó Bào Văn còn cự nự mẹ mấy câu, ý bảo mẹ đừng can thiệp vào chuyện của mình nữa rồi bước lên tầng trên đôi giày cao gót.
Tôi sợ tới mức ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích, giả vờ như không hay biết gì.
Rất nhanh thôi Bào Văn đã về tới phòng, tôi vội vàng nở nụ cười bước ra đón, vươn tay cầm túi cho cô. Nhưng cô lại đẩy tôi ra, bảo tôi cút đi.
Tôi không dám phản ứng gì, tiếp tục đi theo sau lưng cô xum xoe lấy lòng.
Cô không quan tâm tới tôi mà tiến thẳng vào phòng tắm tắm rửa. Xong xuôi cô bước ra, mặc một bộ đồ thể thao vừa vặn cỡ người, tôn lên dáng mình cao ráo lả lướt.
Bào Văn thích tập aerobic, thế là cô bèn nhảy ngay trước gương, nhìn cơ thể hoàn hảo của cô uốn éo trước mắt mình mà tôi cũng đâm nóng nảy bứt rứt.
Nhìn bóng lưng cô mà tôi không nén nổi ý nghĩ, cô ấy là vợ tôi mà, tại sao tôi không thể chiếm lấy cô ấy?
Lúc này Bào Văn chợt bắt gặp tôi nhìn trộm cô qua gương. Có lẽ do còn chưa hết giận nên cô tiến thẳng tới chỗ tôi, cho tôi một bạt tai, mắng: "Cậu có tư cách gì mà nhìn tôi, cậu mà còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt cậu ra đấy."
Ở vùng quê chúng tôi, đàn ông bị phụ nữ đánh chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất, nhưng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Tôi giả vờ như không nghe được lời cô nói, mơ màng nhìn cô rồi chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663477/chuong-2.html