Lạc Trăn về đến nhà, ba cô đang ngồi đợi trong phòng khách.
“Ba, con đi thay quần áo trước đã nhé.”
Chạy rầm rầm lên lầu, vừa lên đến hành lang đã trông thấy một ông thần giữ cửa, thần giữ cửa mắt thấy cô, khí thế hùng dũng xông lên, “Lạc Trăn, sao chị cóthể đối xử với em như thế!”
Người trẻtuổi đúng là hành sự bồng bột, Lạc Trăn vỗ vỗ đầu nó, “Hôm nay chị không có tinh thần cùng em tán dóc, ngoan, đi đào mìn đi nhóc.”
Nhưng LạcLăng lại có, “Chị đừng đánh trống lảng! Em hỏi chị, sao ban nãy chị cúpđiện thoại của em! Cúp điện thoại người khác là hành vi không lịch sự,thầy giáo tụi em đã nói, trừ phi đối phương chào tạm biệt hoặc muốn chào tạm biệt mới được cúp máy, nếu chị đang nói chuyện với người ta mà cúprụp máy sẽ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết, chị… Lạc Trăn!! Chị, saochị lại khóc!? Này, em chỉ bâng quơ vậy thôi mà… chị đừng khóc nữa! Ơ,Lạc Trăn… vậy, vậy… nếu chị thích cúp điện thoại người ta thì cứ cúp đikhông sao cả! Thật đấy, thầy giáo của chúng em nói càn thôi! Cúp máyngười khác thật ra cũng chẳng có gì to tát, bình thường em vẫn hay cúpđiện thoại của Thần Thần mà… Lạc Trăn, trời ạ… chị đừng khóc nữa!!…”
Lạc Trănkhóc xong cực kỳ lanh lẹ chạy đi rửa mặt thay đồ gọn gàng rồi xuống lầu, Lạc Lăng thì bị dọa trốn trong phòng mình ngồi khóc, xem chừng hai ngày tới sẽ không thấy cậu nhóc.
Lạc Vĩ Minh nói muốn giới thiệu cô cho một người, công việc thực tập chính là làm trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/35143/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.