Ghế dàingoài trời trong bệnh viện, vóc dáng tao nhã dựa vào lưng ghế, ngọn đènđường chiếu lên người anh một lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài vắt thành mây mù vấn vít, khuôn mặt ẩn sau khói sương mênh mang như ẩn như hiện.
… Tao trước giờ luôn tự trọng…
Lúc MạcHoành bước vào phòng bệnh của Đường Thận Linh, Lạc Trăn đang cúi đầunghịch điện thoại, nghe tiếng đẩy cửa vội ngẩng đầu nhìn, giật mình, bịgương mặt vô cùng mệt mỏi của Mạc Hoành dọa cho một trận, trong lòngkhông khỏi cảm thán, đôi thanh mai trúc mã này tình cảm thật tốt, khôngphải vẫn còn sống đấy thôi, có cần phải làm bộ như đưa tang thế không.
“Chà Mạc Hoành, tôi phải kể cho cậu rõ, mã tử [1] của cậu, tôi với Lạc Trăn chẳng làm gì cả, là tự cô ta hại chính mình.”
Mạc Hoành nhìn sang Lạc Trăn đang cúi đầu nghịch điện thoại trên ghế sô pha, “Tôi biết.”
“Biết à? Vậy thì tốt quá! Ha, tôi rất thích những người biết lý lẽ, hơn nữa —-“
Lạc Trănđứng dậy bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Thụy ngắt lời cô ấy, nhưng lại nóivới Lâm Tiếu Tuyển, “Tiếu Tuyển, chị mời cậu ăn cơm.” Sau đó phải báođáp giúp cô lau sàn nhà.
Mạc Hoànhnhìn một đám người đi ra, đi đến chỗ sô pha Lạc Trăn đã ngồi một khắctrước, ngồi xuống, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thận Linhđang say ngủ nằm trên giường bệnh, tia giá rét đông cứng lại trong conngươi.
Chủ nhật Lạc Trăn dành thời gian về nhà một chuyến, dẫu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/1959685/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.