Nhưng trên thế gian này thậm chí sự hoàn hảo còn không tồn tại.
Ánh trăng đẹp đẽ thuộc về vũ trụ kia dù luôn mang đến ánh sáng chiếu rọi cho cuộc sống tăm tối của loài người, nhưng người ta mãi mãi vẫn chỉ nhớ đến mặt trời. Chắc do vầng trăng tròn ấy vẫn luôn bị lệ thuộc vào thứ ánh sáng kia, nên vô tình làm lu mờ đi vẻ đẹp vốn có của nó.
Loài người vốn ngắm nhìn được nhan sắc hoàn hảo của nó chỉ vỏn vẹn trong 1 ngày duy nhất, vậy mà cái đám mây xám xịt kia lại ngang nhiên chiếm hữu.
Dù vậy, nhưng tôi thật sự ghen tị, nó thậm chí còn chẳng màn sự đời, chẳng cần làm gì, người khác dù có không quan tâm thì bản thân nó vẫn luôn toả sáng. Dù cô độc, nhưng vẫn có được sự tự do nó muốn, thậm chí việc tồn tại của nó cũng chẳng ai than phiền.
Khoé miệng tôi bất giác nhếch lên 1 vệt nhỏ, rồi cũng nằm dài ra bãi cỏ xanh mướt, nhìn thẳng lên bầu trời ngắm cả trăng lẫn sao không chớp mắt lấy một lần, bỗng một hơi ấm toả ra phía bên phải tựa hồ ai đó cũng đang nằm cạnh tôi, từ từ xoay đầu sang nhìn, bất ngờ khiến bật cả người dậy, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào ánh mắt của người đang nhoẻn miệng cười nằm cạnh tôi ban nãy, miệng nhanh hơn não vô tình tôi hỏi:
Ơ có người thật này!
Ban nãy mình thấy cậu còn ngồi thiu thỉu bên đằng kia mà!
Sao... Sao giờ lại nằm ở đây?
- Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-long-yeu-moi-tinh-dau-20-nam/2878952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.