Chuyển ngữ: Yeekies ___ Mục Đường Phong bị kéo đi, đầu va vào ngực Tạ Hàm Ngọc. Cú va chạm cứng nhắc khiến trán y đau nhói. Y ôm đầu lùi lại: "Không thể thấy chết mà không cứu." Tạ Hàm Ngọc cúi xuống nhìn y, màu mực trong mắt dần dần lắng xuống. Ngón tay trắng bệch thon dài của hắn buông y ra. "Trước khi cứu, hãy tự cân nhắc xem mình có đủ khả năng không. Đừng như vừa nãy, suýt chút nữa thì hại cả mình vào." Mặt sông trở lại yên bình. Sương mù dần tan biến. Nước sông lấp lánh chảy về phía đông. Từng đợt sóng vỗ vào nhau, tung lên những giọt nước nhỏ rồi nhanh chóng lắng xuống. Tống Ngộ Cảnh có hơi sợ Tạ Hàm Ngọc. Hắn vịn vào lan can thuyền đứng dậy, bước tới ôm chầm lấy Mục Đường Phong, cảm kích nói: "Công tử, vừa nãy thật sự đa tạ ngươi, cũng đa tạ bằng hữu của ngươi. Nếu không có hai người, có lẽ lần này ta đã mất mạng rồi." Những người xung quanh tụ lại nhìn họ một lúc, thầm than rằng họ thật may mắn, rồi lại bàn tán và tản đi. Mục Đường Phong đột nhiên bị ôm, cổ bị siết hơi khó chịu. Y đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Không cần. Lần sau ngươi cẩn thận một chút, trên thuyền có người gọi, đừng quay đầu lại đáp lời." Y thấy Tống Ngộ Cảnh vẻ mặt kích động, nên y lại lùi lại hai bước, đề phòng hắn ta lại lao tới ôm y lần nữa. "Công tử cũng đến Kinh Châu sao, có thể cho ta biết tên của công tử được không? Sau này Tống Ngộ Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-moi-to-tuyet-day/4702628/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.