Sáng ngày thứ hai, tôi An Bình đánh thức.
Cô ấy trực tiếp bò tới trên giường của tôi, đem lay tôi tỉnh.
“Tiểu Hoa! Tiểu Hoa mau tỉnh lại!”
Tôi mông lung hai mắt, từ trong chăn leo ra, híp mắt nhìn cô ấy, ngáp một cái.
“Sao thế, mới sáng sớm.”
An bình nắm lấy điện thoại trong tay, kích động nhìn tôi nói:” mình gọi cho chị họ bọn họ tắt máy a!”
Tôi lại ngáp một cái, nhìn một chút ngoài cửa sổ, hôm nay hình như là trời đầy mây, thời gian đã 7 giờ hơn, nhưng là bên ngoài cũng không có ánh mặt trời chiếu vào.
Trời lộ ra có chút âm u.
“Azzz, An Bình cậui suy nghĩ nhiều rôig, cái giờ này nói không chừng bọn họ còn đang ngủ đó, cậu sớm như vậy gọi cho họ, tắt máy cũng là có khả năng”.
“Tiểu Hoa”!
Tôi bị cô ấy la lớm một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên đánh thức, tôi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô ấy, biết cô ấy không phải đang cùng mình nói đùa, đành phải nhận mệnh từ trên giường xuống, vừa nói:”Được, chúng ta đi vườn Thượng Uyển”.
“Cậu có cùng An gia gia nói một tiếng không “?
Tôi mặc quần áo, miệng bên trong ngậm bàn chải đánh răng hỏi, An Bình thế mà cúi thấp đầu xuống, chưa có trả lời.
Nửa ngày, cô ấy mới mở miệng: “Không có.”
“Vì cái gì không nói cho An gia gia, nếu như An Ngọc bọn họ thật gặp phiền toái……”
Cô ấy cau mày, dáng vẻ mười phần khẩn trương, nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113559/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.