Tôi nhìn thấy Bạch vô thường thân thể nho nhỏ bay về phía tôi, hai tay mở ra tiếp nhận cô bé.
“Nương nương ta nhớ người muốn chết!”
“Tiểu Bạch……”
Hắc vô thường lắc đầu, bất đắc dĩ cười nhìn muội muội của mình, mang theo trách cứ nói: “Đừng nũng nịu, dạng này rất thất lễ.”
“Ai nói, không biết, ta rất thích tiểu Bạch, có phải không?”
Bạch Vô Thường nguyên lai nghe xong ca ca của mình nói, tôi sẽ chán ghét nàng, cả trương khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, nhưng bây giờ nghe được lời của tôi, kích động ôm cổ của tôi, nhỏ thân thể không ngừng mà cọ lấy.
“Nương nương thứ tội, tiểu Bạch con bé ……”
Tôi ôm Bạch vô thường, mỉm cười đối Hắc vô thường nói:” Đừng nói như vậy, ta rất thích con bé, con bé cũng không có mạo phạm đến ta, nghe sắc quỷ nói các ngươi nhớ ta, ta liền đến thăm các ngươi”.
“Gần đây dương gian sự tình mới có một kết thúc, chúng ta mới vừa vặn khôi phục lại sinh hoạt hàng ngày trước kia”.
Mấy ngày này, tôi đã cải thiện sự nhạy cảm của mình với quỷ hồn nhiều hơn trước. thường xuyên thấy có một ít hồn phách trong suốt dừng lại tại nơi nào đó, bọn hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, không cách nào rời đi dương gian.
Có nguyên nhân vì tình yêu, có nguyên nhân vì thân tình, tự nhiên, cũng có nguyên nhân là bạn tình.
Con người là động vật tình cảm phức tạp, loại tình cảm này không biết từ đâu mà đến, thậm chí sẽ ràng buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113556/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.