Dịch: Lauv
“Thật là kì quái.”
An Ninh rời giường và mặc quần áo, lắc đầu cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, chải tóc.
Buổi sáng sau khi thức dậy, sắc quỷ đã biến mất. Tôi không biết hắn đi đâu. Hơn phân nữa là trở lại âm phủ
Tôi nhìn qua gương, thấy An Ninh mang một khuôn mặt buồn bã, hai tay nắm tóc, tôi không thể không hỏi.
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang nhìn tôi qua cái lỗ
“Tối qua … cậu với chồng cậu có làm gì không?”
Đột nhiên tôi cảm thấy tất cả máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, và mặt tôi cảm thấy nóng lên. Tay cầm lược khựng lại và tôi ho vài lần, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Cô ấy đã nhìn thấy chuyện đó tối hôm qua? Không phải cô ấy đang ngủ rồi sao … chẳng lẽ cô ấy giả vờ ngủ? Nhưng tôi nhìn có vẻ không giống
Tôi cười khan vài tiếng
“Làm cái gì là làm cái gì? Tất nhiên là ngủ, còn có thể làm gì khác.”
An Ninh nắm tóc bị gãi rối tung giống như cái ổ gà. Cô ấy híp mắt và nhăn mũi hai lần nói
“Không, tớ thực sự nhìn thấy. Cậu và chồng cậu rất thân mật, nhưng …Tớ không chắc. “
Cô ấy tới gần tôi, và toàn bộ khuôn mặt gần như dán vào mặt tôi. Cô ấy nhướn mày và nhìn tôi một cách cẩn thận. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113433/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.