Thuộc Đình? Thật sự làm tôi rất bất ngờ. Kỳ thật tấm hình kia rất đẹp, tôi thực thích.
Tôi cười, “Ai còn quan tâm. Hiện tại anh ấy đã là đồ của người khác, thì cũng không nên xen vào việc của em nữa. Chị cũng không cần để ý đến anh ấy, nhớ đem đủ tiền cho em là được rồi. Em sẽ cùng chị ký một bản hợp đồng, không cho anh ấy làm mọi việc thêm rắc rối nữa.”
“Ah, Quan Tâm, sao em lại quan tâm?” Chị ấy giả vờ điệu bộ đau lòng, “Nếu em sinh ra là một người đàn ông thì không phải tốt hơn sao? Như vậy kiếp này không phải em chị liền không kết hôn.”
“Sai lầm rồi, Như Thần yêu quí. Nếu em sinh ra là đàn ông, thì Thuộc Đình nhất định phải là phụ nữ, em vẫn sẽ yêu người ấy.” Tôi thấy sự phản ứng của chị ấy liền nói tiếp, “Thế nhưng, nếu chị khẳng định hiến thân cho em…, em có lẽ sẽ không ngại gì liền bỏ anh ấy theo chị.”
“Coi như hết.” Chị ấy lại ngồi xuống, “Chị mới không cần làm người thứ hai của em đâu. Nếu quả thật như vậy, chị muốn riêng một mình em thôi.”
Đêm đó tôi ở trong căn hộ chung cư của Kỷ Như Thần. Mà căn nhà trọ nhỏ của tôi, tôi muốn trở về nhưng lại không dám. Muốn trở về, muốn nhìn một chút phòng nhỏ của tôi có hay không bị bụi bẩn; nhưng lại không dám, tôi sợ sẽ nhìn thấy quá khứ ngọt ngào mà đau thương. Huống hồ Kỷ Như Thần nói Thuộc Đình bây giờ còn ở chỗ đó, như vậy thì tôi càng lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-hat-giong-tinh-yeu-cam-vao-mau/3228664/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.