Đêm ấy, Bạch Mị lên cơn sốt dữ dội, gương mặt bị hun đỏ phừng phừng nhưng miệng rên rỉ kêu lạnh, thân thể run lẩy bẩy.
Mồ hôi thấm ướt cả gối.
Trương Cẩn thức trắng đem thuốc liều mạnh bón cho cô.
Gần sáng giống như là ngừng phát sốt, nhưng vẫn không có dấu hiệu thức dậy, gương mặt nóng rực dần dần trắng bệch, không chút huyết sắc.
"Tên lang băm này như thế nào chữa trị? Cô ấy hôn mê lâu như vậy"
Trên trán bác sĩ là chảy xuống vài giọt mồ hôi. Khí thế bức người từ Trương Cẩn làm không khí như hạ xuống.
"Bạch... Bạch tiểu thư là bị suy nhược nhẹ, cơ thể gầy yếu còn phải chịu cường bạo, vết thương quá nặng mới bị sốt cao như vậy nhưng cũng qua thời điểm nặng nhất, bậy giờ cần được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, chú ý một chút chế độ dinh dưỡng,... còn có lưu ý tâm lý bệnh nhân, cố gắng duy trì vui vẻ"
"Liền bao giờ cô ấy tỉnh?" Trương Nghiêu lãnh khốc đem thuốc lá dụi tắt, ném ra ngoài cửa sổ, bước chậm rãi tới giường.
Hắn không hút thuốc, lúc căng thẳng chỉ là đem ruột thuốc ngửi.
Chỉ là hôm nay hắn như vậy, đem nữ nhân mình trân trọng đánh tới bất tỉnh nhân sự.
"Ách, cái này tôi cũng không có biện pháp biết được" mồ hôi chảy cay cả mắt, cái gì mà kinh dị như vậy chứ, vị Trương tiên sinh nhỏ đem nhiệt độ giảm xuống, còn Trương tiên sinh lớn, cư nhiên khủng bố kéo thẳng xuống âm.
.....
Trương Nghiêu đem ngón tay thô ráp tinh tế chạm vào gương mặt nhợt nhạt của Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-em-nhai-nuot/208422/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.