Về tới biệt thự, trời cũng đã khá nhá nhem tối.
"Bảo bối dậy thôi"
Trương Cẩn lay lay, Bạch Mị vẫn là không có phản ứng.
Cuối cũng vẫn là cậu ẵm ngửa cô đem vào phòng. Đầu của cô trượt từ vai Trương Cẩn rồi trực tiếp rơi vào lồng ngực của cậu.
"Ư..." Bạch Mị ngây ngô phát ra tiếng kêu thỏa mái, mái đầu nhỏ dụi dụi rồi tiếp tục ngủ say.
Bình thường chính là không mấy khi vận động đi, mới chơi được một chút đã mệt đến như vậy.
Không đúng rõ ràng hai anh em họ ngày nào chẳng chơi trò " vận động mạnh" với cô?
...
Nửa đêm Bạch Mị bị đói mà tỉnh giấc.
Cô quả thật mệt đến quên trời quên đất đi, bị lột sạch quần áo từ bao giờ cũng không biết.
Người nhỏ vùi trong chăn ngọ nguậy giống như chú sâu nhỏ trong kén đòi ra.
Giọng Trương Nghiêu ngái ngủ giọng có mấy phần mơ màng trách cứ, sủng nịnh.
"Tiểu Mị,.... mau ngủ đi"
Bụng cô đang réo lên đây.
Tay xinh xinh cố gắng lay lay ngực nam nhân.
"Nghiêu... Nghiêu.... "
Vẫn là không phản ứng, cô quay sáng Trương Cẩn, tay nhỏ tiếp tục đẩy.
"Cẩn... "
Đáp lại cô chỉ là tiếng thở trầm ổn. Đều hết cả say ngủ rồi, cô đói a.
Bạch Mị đáng thương tự dùng khăn cuộn bản thân lại, cẩn trọng hết sức nhích bóng dáng rời giường.
Hy vọng trong tủ lạnh còn đồ ăn thừa.
Bạch Mị mừng đến phát khóc, còn sữa bò cùng với vài lát bánh mì nha.
(Đến lạy chị nửa đêm đòi ăn sáng)
Bạch Mị uống sữa đến hai má phồng lên, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-em-nhai-nuot/208414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.