Hôm đó đã một tháng kể từ khi anh dọn sang phòng làm việc ngủ.
Tối đến trong người cảm thấy bồn chồn không ngủ được nên cô xuống nhà bếp lấy nước uống.
Trên đường đi lên phòng của mình. Cô có ghé qua chỗ anh, xem thử anh đang làm gì.
Cô rất kinh ngạc khi thấy sự hiện diện của Hạch Trân.
Hạch Trân cứ như vậy mà đi tới đi lui trong phòng của anh, trên người còn mặc đồ ngủ rất mỏng manh.
" Anh muốn được yên tĩnh, em đã ra ngoài đi Hạch Trân."
" Em ngủ không được, nên qua đây xem anh làm việc thôi, sao anh lại đuổi em đi như vậy?"
" Tùy em..."
Hạch Trân bị đuổi nhưng vẫn mặt dày đòi ở lại.
Cô buồn bã đi về.
Không phải cô không muốn làm loạn, với tính cách bình thường, chắc chắn Hạch Trân sẽ không yên với cô đâu. Có thể do mang thai nên tính khí cũng thay đổi đi, cô mệt rồi không muốn nói gì hết mà chỉ giữ trong lòng thôi.
Sáng hôm sau, anh như mọi hôm đánh thức cô dậy nhưng không thấy cô ở đâu cả. Anh hốt hoảng tìm kiếm cô khắp nhà.
Anh chạy sang phòng của Hạch Trân.
" Em có thấy Tuệ Tuệ đâu không?"
" Không em không thấy, có chuyện gì sao?"
" Không.., không có gì."
Anh tiếp tục chạy xuống bếp, ra sân vườn.... cuối cùng anh quay lại phòng thì mới phát hiện có mẫu giấy đặt trên bàn.
Nội dung bức thư:
Gửi: Hạc Dư
Em về nhà mẹ ở vài hôm, Anh không cần lo.
Còn nữa đừng gọi cho em, và cũng đừng đến tìm em.Khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dinh-menh/206810/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.