Thư Khuynh Mặc chưa nghĩ ra cách làm sao khoe khoang về vị thiếu gia này bỗng cơn sung sướng bất ngờ ập tới nổ tung như pháo hoa, trong chốc lát từ hông, phần xương cột sống vọt lên khoái cảm kích thích mạnh mẽ khó tả.
Nhụy hoa phía dưới run rẩy co rút kịch liệt lại phun ra ngoài vài luồng mật thủy trong suốt, Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy trước mắt hình như có ngọn lửa trắng bùng lên trước mắt, mái tóc đen của cô xõa tung như thác nước, thân thể mềm mại như ngọc bị đụng từng cái một, ngay cả hai cái lổ tai thỏ tuyết trắng nhung nhung trên đầu cũng rung động theo tiết tấu không dứt.
Mười ngón tay thon dài véo lên bả vai người đàn ông vẽ ra mấy vết máu, một tiếng rên thoải mái lại triền miên yêu kiều tận xương tủy tràn ra từ trong miệng: "A... Lại tới nữa... Cà rốt của thiếu gia lớn nhất trên đời, tùy tiện cũng có thể đâm thỏ nhỏ lên đỉnh phun ra nước dâm... Lỗ nhỏ ẩm ướt của thỏ con thích thiếu gia nhất, trời sinh chính là muốn thiếu gia điều khiển, em bị củ cà rốt khổng lồ của thiếu gia đâm bay lên rồi... Giỏi quá! Cà rốt của thiếu gia hùng vĩ lại uy mãnh, thiếu gia lại cường tráng mạnh mẽ như vậy, khiến thỏ con không muốn ngừng..."
Toàn thân cô thấm ướt mồ hôi, thái dương lấm tấm mồ hôi, chỉ có thể cắn răng thay đổi biện pháp khen ngợi, nhắm mắt lại lung tung nhả ra mấy câu xấu hổ muốn chết: "A... thỏ con sắp bay lên rồi, dục tiên dục tử, thỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706173/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.