Giữa hai chân của chị gái ẩm ướt không tưởng tượng nổi, tiểu ca ca dùng cây gậy lớn này giúp chị được không...
"A, chị định mở giúp ra hay sao? Bộ dáng như không làm được vậy!" Thấy cô luống cuống tay chân cái gì cũng không làm được, thiếu niên cao to tiêm gầy cười nhẹ một tiếng.
Thư Khuynh Mặc vốn muốn oán hận trừng lên, nhưng bất kỳ lúc nào ngẩng đầu đều đụng phải cặp mắt phượng trong suốt. Nhất thời không nói được câu gì.
Cô tức giận cắn môi dưới dậm chân, lời mình không biết thẹn vừa nói ra đã như bị quỷ ám rồi mà lúc này còn bị thiếu niên thanh tú mở miệng giễu cợt. Thật là muốn chôn cả khuôn mặt này của mình hết đi.
Khuôn mặt mịn của cô gái bỗng chốc bụp cái ửng hồng cả lên. Cô tức giận rụt cái tay nhỏ bé đang lục lọi dưới háng của tiểu ca ca, nhưng dược trong cơ thể đã phát tác hoàn toàn, thiêu sạch lí trí của cô không còn một mảnh. Cả cơ thể như người không xương mà dựa và lồng ngực của anh, khó chịu cọ xát...
Nhưng Thư Khuynh Mặc vẫn kiêng kị đến tự tôn của mình, hàng mi dài rậm hơi run rung động, miệng tức giận xấu hổ mắng vài câu: "Này, cậu cười cái gì? không muốn mở thì thôi... Rõ ràng hương thơm vừa hợp với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của chị đây, nhưng chẳng phải nếu so với cậu thì khác gì mấy bà dì đi hầu hạ cậu chứ? Còn cả cái gì mà không được chứ, tôi thấy cậu mới là không được ấy!"
Một cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706163/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.