Cửa chính viện Hàn Lâm.
Ông lão Vương canh cửa viện Hàn Lâm buồn ngủ ngáp một cái, thấy trời dần tối ánh sao lấp lóe, xem ra cũng đã giờ Hợi rồi.
Theo lý thuyết đã nên ngủ từ sớm rồi, nhưng, ông ta lén lút xoay người, liếc một cái đã nhìn thấy cửa sổ đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng cả sảnh, chỉ đành xốc tinh thần lên.
Ôi, học sĩ đại nhân mới đến viện Hàn Lâm này không quay về phủ nghỉ ngơi, ông ta là người hầu canh cửa làm sao dám nằm xuống cái giường rách nát đặt trong phòng canh cửa kia mà ngủ chứ, xem ra cũng chỉ có thể đập muỗi ngắm trăng thôi.
Nếu chỉ là học sĩ Hàn Lâm lục phẩm bình thường, ông ta cũng sẽ đi tới thúc giục mấy câu, nhưng vị đại nhân trong phòng này lại chính là trạng nguyên năm nay xuất thân từ gia đình danh giá, mấy hôm trước vừa mới được thái hậu nương nương và tiểu hoàng đế bệ hạ khâm thưởng thánh chí kết duyên cùng với trưởng công chúa Vô Song làm một đôi kim ngọc.
Chỉ đợi bộ Lễ bàn bạc xong ngày lành tháng tốt, vị này sẽ có thể gặp được mây xanh đường thẳng, cưới lá ngọc cành vàng trở thành phò mã gia đủ tư cách rồi.
Phò mã gia của trưởng công chúa muốn thức thâu đêm không ngủ làm việc công ở viện Hàn Lâm này, ông ta chỉ là một ông lão canh cửa nho nhỏ nào có thể phê bình được chứ, cũng chỉ đành dùng nắm xương già này liều mạng đi theo người quân tử thôi.
Ông ta đấm đấm vòng eo đau nhức, cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706142/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.