Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau
Cửa chính viện Hàn Lâm. Ông lão Vương canh cửa viện Hàn Lâm buồn ngủ ngáp một cái, thấy trời dần tối ánh sao lấp lóe, xem ra cũng đã giờ Hợi rồi. Theo lý thuyết đã nên ngủ từ sớm rồi, nhưng, ông ta lén lút xoay người, liếc một cái đã nhìn thấy cửa sổ đèn đuốc sáng trưng chiếu sáng cả sảnh, chỉ đành xốc tinh thần lên. Ôi, học sĩ đại nhân mới đến viện Hàn Lâm này không quay về phủ nghỉ ngơi, ông ta là người hầu canh cửa làm sao dám nằm xuống cái giường rách nát đặt trong phòng canh cửa kia mà ngủ chứ, xem ra cũng chỉ có thể đập muỗi ngắm trăng thôi. Nếu chỉ là học sĩ Hàn Lâm lục phẩm bình thường, ông ta cũng sẽ đi tới thúc giục mấy câu, nhưng vị đại nhân trong phòng này lại chính là trạng nguyên năm nay xuất thân từ gia đình danh giá, mấy hôm trước vừa mới được thái hậu nương nương và tiểu hoàng đế bệ hạ khâm thưởng thánh chí kết duyên cùng với trưởng công chúa Vô Song làm một đôi kim ngọc. Chỉ đợi bộ Lễ bàn bạc xong ngày lành tháng tốt, vị này sẽ có thể gặp được mây xanh đường thẳng, cưới lá ngọc cành vàng trở thành phò mã gia đủ tư cách rồi. Phò mã gia của trưởng công chúa muốn thức thâu đêm không ngủ làm việc công ở viện Hàn Lâm này, ông ta chỉ là một ông lão canh cửa nho nhỏ nào có thể phê bình được chứ, cũng chỉ đành dùng nắm xương già này liều mạng đi theo người quân tử thôi. Ông ta đấm đấm vòng eo đau nhức, cố gắng muốn hơi khom người xuống bên cạnh sư tử đá oai phong đang đứng thẳng ở cửa ra vào, đêm hôm khuya khoắt có sư tử đá này bên cạnh cũng không đến nỗi bơ vơ không nơi nương tựa rồi. Trong lúc ông lão Vương còn đang tìm vui trong nỗi khổ, chợt nghe thấy sau lưng có âm thanh trong trẻo lanh lợi như dòng nước suối róc rách nhẹ nhàng chảy xuống vang lên bên tai, tràn ngập ý xin lỗi: "Chú Vương, xin lỗi, hôm nay công việc bận rộn, ta nhất thời quên mất thời gian, làm phiền chú Vương ngài già cả còn phải ở lại đây canh giữ lâu như vậy, chắc là mệt nhọc rồi, ông cứ đi nghỉ tạm trước đi!" Ông ta quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trạng nguyên năm nay mà ông ta vừa nhắc đến đã đi về phía ông ta. Thấy phò mã gia tương lai này tuy rằng chỉ mặc áo quan bình thường màu đỏ thẫm, nhưng khí chất hơn người vượt xa các đại nhân khác, thân thể như ngọc trời quang trăng sáng, trong lúc chậm rãi bước đi góc áo hơi nhếch lên, thật đúng là công tử nhanh nhẹn trong trần gian đầy bụi bặm này. Đợi người đi đến gần, có thể nhìn thấy rõ ràng vị Thư đại nhân này gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú xinh đẹp vô cùng, cho dù ánh sáng đèn lồng dưới hiên ảm đạm, cũng lộ ra vẻ mắt mũi thanh tú địa linh nhân kiệt, trong bóng đêm càng nổi bật lên vẻ ngọc thụ lâm phong rực rỡ sắc màu tao nhã của vị công tử này. Ông lão Vương canh cửa ở viện Hàn Lâm đã ba, bốn mươi năm nay, cả đời chưa từng thấy người đàn ông nào còn xinh đẹp tinh xảo hơn cả con gái như vậy, ngũ quan anh khí tuấn tú trong sạch khôi ngô, lại vẫn lộ ra vẻ đoan trang lương thiện nghiêm nghị, thái độ quân tử như ngọc như trúc, giống như núi xanh đồ sộ nhìn thấy cũng phải nghiêng ngả... Vị Thư đại nhân này gương mặt tuấn tú xinh đẹp tài hoa xuất chúng phong lưu, hơn nữa đối xử với mọi người còn quân tử khiêm tốn dịu dàng lễ phép, khó trách người này có thể được thánh thượng và thái hậu vừa mắt, được chọn làm phò mã gia năm nay rồi. Vị trạng nguyên đại nhân này sắp biến thành phò mã hoàng gia, thân phận tôn quý như vậy còn cực kỳ thông cảm với người hầu canh cửa như ông ta, quan tâm bình dị như vậy khiến ông lão Vương lập tức thấy eo không mỏi chân không đau nữa. Trong mắt ông ta đã có nước mắt, vội vàng kêu lên: "Thư đại nhân thông cảm cho lão nô, lão nô thật sự không mệt, canh cửa ở đây, đại nhân một mình ở trong phòng làm việc, lão nô bằng lòng cùng làm với đại nhân!" Đôi mắt đẹp của Thư Khuynh Mặc nhẹ nhàng nhíu lại, nàng cố ép nhét phần bánh ngọt trong tay vào ông lão râu tóc bạc phơ, lắc đầu nói: "Lão nhân gia đừng từ chối, nhanh đi nghỉ ngơi! Mấy ngày gần đây tình hình thiên tai hạn úng ở Tây Nam nặng nề, tài liệu công việc mà khắp nơi trình lên rất hao tâm tốn sức, còn sót lại rất nhiều chưa được giải quyết, tối nay rảnh rỗi phải ở đây chịu đựng một đêm." Sợ ông cụ canh cửa này lại định đùn đẩy khăng khăng, gương mặt nàng giả vờ nghiêm túc: "Ông mau đi nghỉ ngơi, cửa chính này lát nữa ta đóng lại là được! Đây là mệnh lệnh của học sĩ viện Hàn Lâm ta đây, chú Vương cảm thấy oai phong của quan nhỏ lục phẩm ta đây không đủ, cho nên không nghe lời của ta sao?" Thư đại nhân đã nói đến như vậy, ông lão Vương cũng chỉ có thể nghe lời. Sợ hãi nói mấy tiếng không có không có, đã bị đại nhân ép buộc đẩy vào phòng của người canh cửa, ông ta cầm bánh ngọt cao cấp gói vải dầu, không kiềm được nước mắt tuôn đầy mặt... Thư Khuynh Mặc thấy ông lão Vương về phòng người canh cửa tắt đèn, giương mắt nhìn ánh sao lấp lánh đầy trời, nghiêng đầu bẻ bẻ phần gáy hơi đau. Ôi, nàng mạo hiểm lớn nhất thế gian nữ đóng giả nam năm nay ra làm quan, bảng vàng đề tên trở thành trạng nguyên khóa này. Lại vì bí mật dòng họ không thể không phụng chỉ sắp sửa phải cưới trưởng công chúa làm vợ. Cả ngày lo lắng hoảng sợ không chịu nổi bị phát hiện thân phận con gái, nơi duy nhất khiến nàng vui vẻ chính là trở thành học sĩ viện Hàn Lâm nho nhỏ này, không những ở đây có kiến thức uyên bác, còn vì có thể cống hiến một phần công sức cho đời sống nhân dân khó khăn... Nghĩ đến dân gặp nạn Tây Nam đang khổ sở khó khăn trôi dạt khắp nơi, nàng cảm thấy tài liệu ban ngày cho đến trời đêm không phân đêm ngày làm phiền thật sự cũng không thể phụ lòng được, vì vạn dân trên thế gian thức thâu đêm suốt sáng cũng không gì quá mức cả! Đang chuẩn bị đóng cảnh cửa sơn đỏ mạ vàng của viện Hàn Lâm lại, đột nhiên thấy có một chiếc xe ngựa toàn thân màu tro đen dừng lại ngoài cửa. Trong lòng nàng nghĩ có lẽ là người qua đường nên cũng không để ý, cầm thanh gỗ màu đỏ để chốt sau cửa kia chặn lại một cánh cửa to. Nhưng mà không ngờ có một người từ trên xe ngựa bước xuống, giũ quần áo xuống thoải mái vung ra, tư thế áo dài phóng khoáng thẳng như trúc xanh, bước dài như sao xuống đi về phía nàng. Người đến đang mặc áo xanh, nhìn như người trí thức tự nhiên bình thường, gương mặt như ngọc thân cao tám thước, toàn thân có vẻ sang trọng khiến người ta không thể nhìn gần được mà nghiêng ngả... Nàng tập trung nhìn kỹ lại, xa xa nhìn thấy gương mặt bình tĩnh nghiêm nghị như đao bổ xuống. Mày kiếm trán rộng, mắt như trăng sáng, mũi cao, môi như tô son. Gương mặt tuấn tú nhìn qua nghiêm chỉnh đường nét rõ ràng, phong thái xương cốt thật sự vang dội mạnh mẽ, trong sáng rõ ràng, có thể nói là trang nghiêm như tùng cuối gió, cao ráo chậm rãi, khiến người ta không kiềm lòng được mong mỏi... Nàng ngây ngẩn nhìn hình dáng này đường nét này, gương mặt này dường như hơi quen mắt, đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Trước đó nàng cũng chỉ là tiểu thư con gái nhà quyền quý ở phủ không ra cửa lớn không vào cổng trong, chưa từng gặp đàn ông bên ngoài, năm nay đến kỳ thi mùa thu mới nhìn thấy một đám học sinh, chẳng lẽ là học sinh cùng khoa với nàng thi trượt hay sao? Nhưng khí phách này dường như ai gặp rồi cũng sẽ rất quên! Trong lòng đang nghi ngờ, người này đã đi tới vị trí trước mặt cách nàng ba, bốn bước. Mở miệng hắng giọng nặng nề, như đá vàng va vào nhau leng keng vui tai: "Thư trạng nguyên đúng là vị quan cần mẫn, đêm khuya thế này còn vùi đầu ở viện Hàn Lâm này chưa về phủ, đang định đóng cửa chính ở lại viện Hàn Lâm này nghỉ ngơi sao? Thật đúng là dốc hết công sức vì triều đình, có thể nói là tấm gương mẫu mực của các quan lại!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau