Như đang đặt mình vào biển lửa rực cháy trong bao siết chặt, dù lúc này Thư Khuynh Mặc đã đầm đìa mồ hôi rất bứt dứt và khó chịu nhưng lòng cô lại tràn đầy niềm vui mừng và sự mong đợi, bởi vì cô giống như, giống như thể thực sự đang chầm chậm biến đổi trở lại cơ thể con người…
Thư Khuynh Mặc lờ mờ cảm giác được thân thể mềm mại của mình cấp tốc giãn ra kéo dài như cành liễu, sau khi cô khôi phục lại thân hình thì cả tấm nệm êm ái dưới thân dường như cũng có chút lõm xuống do bị sức nặng của cơ thể đè lên...
Cảm giác nóng ran và nhói nhói đang dâng lên trong cơ thể đến rồi đi nhanh chóng, cơn đau như thiêu đốt kia dường như dần tan biến khi cơ thể cô hoàn toàn khôi phục, đợi đến khi dấu vết cuối cùng của cảm giác bỏng rát cũng biến mất, Thư Khuynh Mặc có hơi thở hổn hển lúc này mới thử mở mắt ra, đây là, đã được khôi phục rồi sao...
Nhưng lại không ngờ rằng thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hàng mi dày và dài của Hoa Tỷ Thần khi nhắm mắt lại, phía bên dưới mí mắt hiện lên một bóng mực mờ ảo.
Thư Khuynh Mặc hơi ngẩng đầu lên và ánh mắt chuyển động, đôi mắt nho đen tựa như nước của cô lại đảo qua nhìn vòng xung quanh. Tất cả đồ đạc bày trí có kích thước lớn nhỏ phù hợp. Cô không còn nhìn mọi thứ giống như qua một chiếc kính lúp, tuyệt quá, cuối cùng cũng khôi phục thị giác của con người bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-tram-mong-luu-luyen/1706120/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.