Thật ra chẳng có cái vụ đầm ngủ bị cắt đâu, Chu Tự bịa ra đó.
Có điều không sao hết, để Hạ Nghiễn Châu cắt giúp cô.
Sáng hôm sau thức giấc, là một ngày ngập nắng.
Chu Tự vươn vai, rồi nhận ra trong phòng rất yên ắng, Hạ Nghiễn Châu không thấy đâu. Chắc hẳn giờ này anh đã đến công ty rồi, nên cô lại nằm lười thêm một lúc nữa.
Nhìn xuống đất, dưới ánh mặt trời là rải rác các mảnh vải đen bằng lụa tơ tằm, chính là từ chiếc đầm ngủ cô vừa mua. Nhớ lại ngày hôm qua, khó tránh khỏi đỏ mặt tía tai, anh vừa cắt vừa xé váy ngủ, tiếc là mới mặc được một lần, đã lãng phí mất rồi.
Dưới tấm chăn là cơ thể trơ trọi, cô tiện tay với lấy áo sơ mi trắng anh thay ra để khoác lên người.
Mở cửa xuống tầng dưới, thế mà ở ngay góc cầu thang, cô lại thấy Hạ Nghiễn Châu đang đứng giữa phòng ăn.
Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, cà vạt quàng trên cổ còn chưa kịp thắt, vừa uống nước vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Thức rồi à?”
“Hôm nay anh nghỉ à?”
“Đang định đi đây.” Anh đặt cốc nước xuống, bước đến vuốt tóc cô: “Nhưng chắc chiều nay sẽ về sớm đấy, anh dắt em đến một nơi rồi đưa em ra sân bay.”
“Ừm.” Chu Tự dựa vào bàn ăn, trên bàn bày sẵn một phần bánh toast, một cái trứng chiên và một cốc sữa đậu nóng. Chắc là bánh toast đã được ngâm sữa, rồi rán với bơ.
“Anh làm hả?” Chu Tự cầm muỗng lên.
“Sữa đậu là Trịnh Trị mua mang đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653532/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.