Chu Tự đóng cửa xe, tim cô vẫn còn đang nhảy thình thịch.
Hơi ấm vẫn còn trên mu bàn tay, cô đi về phía trước, dường như vẫn cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh ở trong xe.
Chu Tự ít nhiều mê đắm cảm giác đưa đẩy mập mờ này rồi.
Đường đi gập gềnh chỗ cao chỗ trũng, cô đi mà vấp.
Khi gần bước qua được cánh cổng sắt, sau lưng cô bỗng sáng bừng lên, anh mở đèn pha, khiến cho cả thế giới trước mặt cô nhưng màn hình điện thoại được mở sáng.
Chu Tự dừng chân, cô quay người nhìn, nhưng sau lưng sáng đến chói mắt, chẳng thể nào nhìn rõ người trong xe, nhưng trong chốc lát tim cô lại đau buốt như thể bị co giật, khiến cô không dám nghĩ nhiều nữa, quay người đi nhanh vào trong.
Lại mấy ngày trôi qua, Chu Tự dành thời gian đến chỗ Hạ Tịch một chuyến.
Lúc đến tiệm thì phát hiện bảng hiệu đã bị dở rồi, phần lớn đã được đóng vào thùng, chỉ còn vài dụng cụ xăm mình thôi.
Chu Tự ngồi xuống, nhờ cô dặm màu giúp mình.
Nhìn ngó xung quanh, Chu Tự hỏi: “Định kết thúc chỗ này thật à? Hơi đáng tiếc.”
Hạ Tịch thở dài: “Em đâu có muốn đâu, chỉ trách mình là châu chấu đá xe thôi.”
Đương nhiên Chu Tự biết “xe” là Hạ Nghiễn Châu. Lúc bình thường thì thấy anh khá là dễ chung đụng, lúc cần nghiêm túc tâm trạng anh cũng chẳng lên xuống gì mấy, chỉ mỗi đôi mắt của anh, sẽ toát lên vẻ nghiêm khắc, không giận nhưng lại rất uy nghiêm.
Cô hỏi: “Em học chuyên ngành gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653515/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.