Chu Tự xin nghỉ phép một tuần, ở lại căn nhà khu ngoại ô ba ngày.
Cô không lái chiếc BMW, cũng không mang điện thoại nên Lương Hải Dương không biết cô ở đâu.
Điện thoại thì vẫn gọi được, lúc đầu Chu Tự vẫn nghe máy, cô nói cho anh ta biết mình đã đến tòa án lập hồ sơ rồi, sau khi thụ lý thì sẽ có người thông báo cho anh ta.
Anh ta rất hoảng loạn, trong điện thoại nào khóc lóc ỉ ôi, nhắc lại tình cảm những tháng ngày đã qua, nhắc đến những điều nhỏ nhặt lúc yêu nhau, nói anh ta yêu cô đến cỡ nào, hi vọng cô sẽ mềm lòng, cho anh ta một cơ hội cuối cùng.
Không thèm nghe hết Chu Tự đã cúp điện thoại, chặn số điện thoại và weixin của anh ta.
Nhưng chẳng bao lâu, bố cô lại gọi đến tìm cô.
“Cái con khốn nạn này, Hải Dương nói mày muốn ly hôn với nó? Mày còn biết xấu hổ không đấy? Mày không biết thì tao cũng biết, mày để bà con họ hàng nhìn tao thế nào hả, gặp hàng sớm thì tao biết ăn nói sao? Tao thấy mày sống sung sướng quá rồi, để mày sinh hư. Mày đang ở đâu đó? Đi về nhà ngay cho tao.”
Do hậu di chứng từ đợt trúng gió, ông nói một mạch không được lưu loát, nhưng Chu Tự vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của ông, hình như bên cạnh có giọng của mẹ kế Thẩm Quân khuyên bảo.
Nhưng cô lười phải để ý, chỉ cảm thấy khó thở: “Bố biết tại sao con muốn ly hôn không?”
Ông bố Chu Chấn cảm thấy chẳng có nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653499/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.