Trong cơn mê man Chu Tự nghe có tiếng người gọi điện thoại, cố nhấc mí mắt cô chỉ thấy được đồng hồ treo trên bức tường đối diện, tốn mất mấy giây cô mới nhìn rõ giờ.
Hóa ra cô chỉ ngất mười phút thôi.
“Bây giờ tôi nên làm gì? Miêu tả vết thương à… Có khả năng vợ tôi chỉ chấn thương não sau, bây giờ đang trong trạng thái hôn mê… không biết nên xử lý thế nào, tôi còn chưa hỏi rõ cô ấy… đợi chút, vợ tôi tỉnh rồi, chắc bên mấy người không cần đến nữa đâu…” Lương Hải Dương vội vàng nói, đi nhanh đến ngồi xổm trước sô pha, nắm lấy tay Chu Tự. Đầu bên kia vẫn đang dặn dò gì đó, anh ta nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện. Làm phiền rồi.”
Anh ta cúp điện thoại.
Chu Tự kịp thấy bốn chữ “trung tâm cấp cứu” trên màn hình.
Lương Hải Dương đặt tay cô lên môi mình, tay còn lại vuốt tóc cô, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, cứ như thể người vừa mới phát điên khi nảy không phải là anh ta vậy.
Anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Vợ ơi, em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái? Bây giờ mình đến bệnh viện nhé.”
Chu Tự muốn rụt tay về, nhưng thử vài lần, vẫn không thành công. Cô cũng thấy phục mình đến giờ phút này mà vẫn còn tâm trạng để chế giễu, cô nói: “Anh nói dối chẳng cao cấp chút nào.”
Lương Hải Dương im lặng rất lâu: “Xin lỗi em, anh không nên đánh em.” Anh ta trượt người xuống sô pha, nửa quỳ dưới đất, “Vợ ơi, em đừng giận mà, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-o-bac-dao-giai-tong/4653498/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.