Cô nói một hơi, thấy anh hơi cúi đầu nhìn mình, sắc mặt không tốt nhưng cũng không phản bác, bèn xoay người rời đi. Đi được nửa đường, Diệp Giai Chính vẫn đi theo cách không xa không gần, cô hơi tức giận xoay người lại: "Sao anh vẫn đi theo tôi?"
Diệp Giai Chính nhìn cô một cái, giọng nói lãnh đạm: "Đường ai nấy đi, sao nào, tôi không thể đi đường này à?"
Tinh Ý thật sự đã bị anh chặn họng, may mà cách nhà cũng không xa, cô bắt đầu bước nhanh, từ xa xa có thể nhìn thấy sân nhỏ trong nhà, cảm thấy sắp sẽ thoát khỏi người phía sau, không khỏi khẽ thở phào. Có lẽ bởi vì chút buông lỏng này, chân bị trơn trượt gần như sắp ngã xuống.
May mà phía sau có người đỡ lấy cánh tay cô, chờ cô đứng vững anh liền buông tay, bước nhanh lướt qua cô, thẳng về phía tiểu viện của Liêu gia. Tinh Ý sửng sốt, muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân anh rất lớn, đi lại vững vàng, nên cô trơ mắt nhìn anh gõ cửa lớn nhà mình.
Hoàng mụ thò nửa đầu ra ngoài, đầu tiên nhìn thấy là Diệp Giai Chính, vội cười nói: "Triệu tiên sinh tới à?"
Sau chuyện đó Hoàng mụ mới biết vị cô gia kia không phải là cô gia chân chính, nhưng nếu là người mà lão gia tử muốn giúp, bà cũng cảm thấy ắt là người tốt, thấy anh mệt mỏi liền vội nói: "Tiểu thư vẫn chưa về, vào trong uống ly trà rồi hẵng đi?"
Diệp Giai Chính đứng yên nho nhã lịch sự, tránh sang một bên: "Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651615/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.