Vào hiên nhà, có người tiến lên nhận ô, Diệp Giai Chính không trả lời, chỉ hời hợt nói: "Anh có việc cần nói với phu nhân và chị cả của em, em đi nghỉ ngơi trước đi."
Văn Hinh "Vâng" một tiếng, lại nhìn Diệp Giai Chính đầy chờ mong, không hề có ý muốn rời đi.
Chút tâm tư nhỏ này của cô bé, sao Diệp Giai Chính lại không nhìn ra chứ. Đến trước phòng khách, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Mười lăm tuổi rồi, tiên sinh trong nhà dạy đến hiện tại, cũng nên đến trường rồi. Lần này tới thì em ở lại đây đi. Hôm khác anh sẽ đưa em đi học."
"Thật sao?" Văn Hinh nhảy cẫng lên, cười rạng rỡ, quay sang kéo Tiêu Thành nói, "Anh Tiêu ơi, ngày mai chúng ta đến xem trường học đi?"
Diệp Giai Chính vẫn mỉm cười nhìn em gái, không nói lời nào, Tiêu Thành lại thấp giọng hơi bất an nói: "Tứ tiểu thư, gọi tôi Tiêu Thành là được." Kỳ thật anh muốn nói "Anh Hai chân chính của em đang ở đây đấy", nhưng thấy nụ cười nghịch ngợm duyên dáng của cô gái nhỏ, có chút nói không nên lời.
"Còn có, anh Hai..." Văn Hinh đứng bên cầu thang, vẫn chưa chịu đi, muốn nói lại thôi.
Diệp Giai Chính không thèm ngẩng đầu: "Biết rồi. Phòng tiểu thư đã cho người dọn dẹp."
Văn Hinh khẽ hoan hô một tiếng: "Vậy em đi ngủ trước đây. Ngày mai anh Tiếu tới đón em nha."
Chờ đến khi bóng hình của cô biến mất ở cuối cầu thang, Diệp Giai Chính chậm rãi nói: "Tiêu Thành."
Cấp dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651612/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.