Chương trước
Chương sau
Đốc quân dường như cứng đờ mấy giây, chậm rãi đặt kéo và đũa xuống, khó tin xoay đầu.

Liêu Tinh Ý đứng dưới ánh nến, tay còn ôm sách, áo blouse trắng trên người cũng chưa cởi ra, mỉm cười nhìn anh: "May mà anh chưa đi, em tới ăn cơm."

Cái gọi là kinh hỉ, chính là trước kinh ngạc sau vui mừng, Diệp Giai Chính vội đứng lên kéo ghế cho cô: "Không phải nói không đến sao?"

"Đúng vậy, suýt chút nữa không kịp." Tinh Ý quay đầu lại nói với phục vụ, "Phiền anh trực tiếp lên món chính cho tôi nhé."

Cô thản nhiên cầm bánh mì, nhai một miếng: "Tiết thực nghiệm của bọn em luôn dạy quá giờ, mỗi lần tan học đều đói meo. Vốn dĩ em nghĩ sẽ không kịp, sợ anh chờ nên đã nói không tới."

Nỗi lo lắng được xoa dịu trong nháy mắt, Diệp Giai Chính an tĩnh chuyên chú nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: "Vậy sao lại chạy tới rồi?"

Tinh Ý rõ ràng nghe thấy anh hỏi, hơi đỏ mặt nhưng không trả lời, phục vụ lên món, cô cầm dao nĩa cắt tỉ mỉ.

Cô vén tóc ra sau tai, động tác thanh lịch, miếng thịt bò được cắt thành từng miếng nhỏ ngay ngắn, thớ thịt rõ ràng, rưới thêm nước sốt, trông vô cùng ngon mắt. Cắt xong một dĩa đưa qua cho Diệp Giai Chính: "Anh Hai ăn trước đi. Anh xem có phải đẹp hơn dùng kéo cắt không?"

Diệp Giai Chính nhìn đũa kéo bên phía mình, lại nhìn chiếc dĩa cô đưa tới, khuôn mặt quân nhân trẻ hơi nóng lên. Anh không để ý cái gọi là phong độ lịch sự phương Tây, chỉ lo cô có quá đói hay không, nên khiêm nhường nói: "Không cần quan tâm tôi. Em ăn trước đi."

Gương mặt thiếu nữ dưới ánh nến trắng sáng như ngọc, lúm đồng tiền nhợt nhạt, cố nén cười nói: "Nếu không thích thì không cần mời em tới ăn những nơi thế này. Thật ra em cũng không thích ăn món Tây."

"À." Đốc quân lúng túng nói, "Tôi cho rằng em thích ăn những món này."

Tinh Ý vẫn cúi đầu, lịch sự cắt dĩa của mình: "Tuy em không thích món Tây, nhưng lại thích cắt beefsteak. Anh Hai, lớp giải phẫu cũng phải cắt như vậy, anh xem, cắt theo đường vân lát thịt có thể vừa mỏng vừa nhanh... Nhưng thứ mà bọn em dùng thực nghiệm khó cắt hơn miếng này nhiều."

Diệp Giai Chính đang ăn một miếng thịt, còn nhai trong miệng, bỗng nhiên chợt có ý muốn nhổ ra.

Tinh Ý vừa ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của anh, "Ôi" một tiếng: "Ngại quá, ăn cơm không nên nói chuyện này." Cô xấu hổ cười cười, "Lần trước ăn cơm cùng anh cả, anh ấy đã cấm em nói chuyện này."

"Anh trai em không thích nghe sao?" Diệp Giai Chính khẽ ho khan một tiếng, hào phóng nói, "Không sao, em kể tôi nghe vài chuyện thú vị ở trường đi."

"Nhưng anh cả nói không thú vị chút nào, toàn máu me... nghe xong muốn nôn." Tinh Ý do dự một chút, thật ra cô thấy chỉ là thao tác phòng thí nghiệm mà thôi, không hiểu vì sao lúc đó anh cả lại phản ứng lớn như vậy.



"Tôi không sợ." Diệp Giai Chính nghiêm túc nói, "Đây là khoa học."

Hai mắt Tinh Ý hơi sáng lên, không nhịn được tán đồng: "Em cũng nói với anh cả như vậy."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đáng tiếc chỉ trong chớp mắt, món tráng miệng và cà phê vẫn chưa lên, Tống Quốc Binh đã vào nhắc nhở: "Đốc quân, 6 giờ 45."

Anh nhớ bài học lần trước, đặc biệt cho người nhắc giờ, thấy cô vẫn chưa ăn xong, liền nói: "Ăn no chưa? Cần mang về một ít không?"

"Còn sớm, 8 giờ em mới về. Nếu anh có việc thì cứ về trước đi."

"Em xin nghỉ?" Anh còn cẩn thận dè dặt hơn cô, "Trường cho phép sao?"

"Tất nhiên rồi." Tinh Ý đặt dao nĩa xuống, hàng mi dài hơi run rẩy, "Anh Hai đã nhường thời gian dành cho em thế này, xin nghỉ một lần cũng không sao."

ngọn nến trên giá pha lê tí tách một tiếng, hơi nhấp nháy, nét mặt cô thật đáng yêu, với sự dịu dàng trong tầm với. Trong lòng Diệp Giai Chính có một niềm vui bí mật bùng nổ, tựa như món đồ luôn mong mỏi cuối cùng đã có được.

Nhưng anh như một cậu bé mới bắt đầu biết yêu, ngập ngừng thử thăm dò: "Nếu phiền quá thì lần sau không cần xin nghỉ đâu."

Thiếu nữ đối diện lại cười hồn nhiên, chậm rãi nói: "Không phiền, em cũng muốn gặp anh."

Em cũng muốn gặp anh.

Trong hồi ức rất nhiều năm sau, đây chính là lời nói êm tai nhất mà Diệp Giai Chính từng nghe.

Quan quân trẻ tuổi lần đầu tiên không biết nên nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt dòng nước sâu thẳm, như thể muốn tràn ra. Tất cả những khó khăn tới giờ phút này cũng tan thành mây khói.

Ăn xong, Diệp Giai Chính đưa Tinh Ý về trường. Hiếm khi có một đêm yên tĩnh như vậy, anh bảo xe và cảnh vệ đi theo từ xa, hai người tản bộ trở về. Gió đêm hơi lạnh, Diệp Giai Chính khoác thêm áo của mình cho Tinh Ý. Tinh Ý bị áo khoác của anh bao lấy, gần như sắp dài tới đất, bước đi loạng choạng như một em bé.

Anh đưa tay khép cổ áo giúp cô, hỏi thăm dò: "Hai ngày nữa tôi muốn dành chút thời gian đến Hạ Kiều một chuyến gặp lão gia tử."

"Hả?" Chân Tinh Ý hơi dừng lại, "Anh tìm ông nội có chuyện gì sao?"

Lão gia tử Liêu gia này gần như là tâm bệnh của Diệp Giai Chính, nếu không được chính miệng ông nhận lời, dù cho hiện tại Tinh Ý ở bên mình, anh cũng khó tránh khỏi có cảm giác "lén lút".

"Tôi muốn trực tiếp nói với lão gia tử chuyện của tôi và em... cũng để ông ấy yên tâm." Anh hơi cúi đầu, ánh mắt trong suốt chân thành.

Tinh Ý hơi kinh ngạc, cô thích Diệp Giai Chính, nhưng kiểu thích này rất đơn giản, chưa tới mức phải thông báo gia đình.

Thông báo gia đình, có phải sẽ phải đính hôn kết hôn sinh con hay không?

Cô bất chợt cảm thấy sợ hãi, nên buột miệng thốt ra: "Chuyện của em và anh chẳng qua chỉ là gặp nhau ăn cơm, không cần để ông nội biết chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện ánh mắt anh Hai hơi ảm đạm, như thể bị tổn thương. Cô cảm thấy có chút không đành lòng, lúng túng nói: "Anh Hai, em không có ý đó."

Ánh trăng đêm nay thật to thật đẹp, Diệp Giai Chính nhìn rõ tất cả biểu tình của cô, thấy dáng vẻ cô gấp gáp giải thích rồi lại không biết nói gì, cảm thấy có chút buồn cười. Anh nghĩ rồi mới nói: "Tôi biết em đang nghĩ gì, em còn nhỏ, tương lai muốn làm một bác sĩ. Không muốn giúp chồng dạy con như phụ nữ ngày xưa. Điều này tôi hiểu, Tinh Ý, tôi chưa từng không cưỡng cầu những điều này."



Anh để một tay trong túi, cùng cô đi về phía trường học: "Tôi không có học vấn. Ở trong mắt nhiều người, cũng chỉ là quân nhân. Cha tôi cũng là một quân nhân, xem trọng cô gái nào sẽ cầm súng cưới về nhà. Nhưng em thấy ông ấy cưới nhiều phu nhân như vậy, nhưng vào ngày ông mất, tôi hỏi bọn họ muốn ở lại hay cầm một số tiền rời đi, hơn phân nửa đều đi mất."

Tinh Ý nghiêng đầu nhìn anh, mặt bên Diệp Giai Chính sắc nét, biểu tình lại điềm tĩnh, như thể đang kể một chuyện dài tịch liêu với mình.

"Thế nên khi đó tôi liền nói với bản thân, trong tay có 200 ngàn cây súng thì thế nào, sức mạnh và quyền thế vẫn không có được lòng người. Tuy vẫn chỉ là quân nhân, nhưng sẽ không làm những chuyện như vậy." Anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, nghiêng đầu nhìn lại, "Tinh Ý, tôi sẽ tôn trọng mọi thứ em muốn làm. Tôi không gấp, nên em càng không cần."

"Tôi chỉ muốn nói một tiếng với ông nội, tôi và em đang ở bên nhau, ăn cơm cũng được, xem hí kịch cũng được, không có gì không thể nói với người khác. Tôi muốn để ông nội yên tâm, tôi sẽ không tìm bạn gái khắp nơi, tiệc tùng khắp nơi giống những công tử đương thời kia. Đến một ngày, em cảm thấy bằng lòng ổn định cuộc sống, chúng ta hẵng nói đến chuyện sau này."

Cổng trường Bác Hòa ở góc đường không xa, dù con đường này dài thêm cũng sẽ phải đi hết. Tinh Ý vẫn yên lặng nghe, gương mặt hơi nóng, không biết do chiếc áo ấm áp hay độ ấm từ lời của anh.

"Anh Hai, có một chuyện em vẫn luôn muốn hỏi anh." Cô cẩn thận lấy tay ra từ trong áo khoác, nắm lấy tay áo anh, "Em bình thường như vậy, cũng không tốt đẹp, nhưng vì sao anh..."

"... Vì sao tôi lại thích em như vậy?" Anh tự nhiên giúp cô hoàn thành câu hỏi, lại thuận thế nắm tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Tinh Ý "vâng" một tiếng, không có tránh đi, thấp giọng nói: "Là bởi vì em đã cứu anh sao?"

Anh không đáp, dùng một bàn tay khác chỉ đến một ngôi sao sáng rực ở nơi xa: "Trông thấy ngôi sao đó chứ?"

Màn đêm đen tối dày đặc như vậy, trong bóng tối thế này, dù đứng cao đến đâu cũng có lúc sẽ mơ hồ, không biết bước tiếp theo là con đường bằng phẳng hay là vực sâu vạn trượng. Nhưng đối với anh, Tinh Ý chính là vì sao kia. Cô thật trong sáng, chuyên tâm theo đuổi ước muốn như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô, sự yếu đuối trong trái tim anh đều xua tan. Anh được cô cổ vũ, đi từng bước một, con đường phía trước có khó thế nào cũng chẳng sợ nữa.

Cô tốt đẹp như vậy, sao lại không đáng để mình thích chứ?

Nhưng Diệp Giai Chính không thể nói được lời tâm tình như vậy, anh chỉ khẽ mỉm cười, trầm giọng nói: "Em hỏi tôi như thế, tôi thực sự không trả lời được. Nhưng Tinh Ý, em phải biết rằng, em rất tốt. Tựa như nó, rất sáng, rất đẹp. Tôi thường nghĩ, khi tôi đi trên con đường tối một mình, sẽ rất vui nếu có em đi cùng."

Tinh Ý không hỏi tiếp, chỉ lặng lẽ hạnh phúc nắm lại tay anh.

Bóng hai người đi sóng vai trải dài dưới ánh đèn đường.

Diệp Giai Chính đoán cô có thể hiểu ý mình.

Đêm dài đằng đẵng, chỉ có cô tựa vì sao.

...

Ba ngày sau, ga tàu hỏa Hạ Kiều đúng giờ nhận toa xe chuyên dụng đến từ Dĩnh Thành vào. Nhà ga bảo vệ nghiêm ngặt, Diệp Giai Chính nhìn ra từ cửa sổ, nhà ga nhỏ với tiếng nổ khắp bốn phía ngày đó, lúc này đã được dọn sạch, chỉ có binh lính cầm súng đứng thẳng tắp.

Chỉ nửa năm ngắn ngủn, hốt hoảng tránh nghi ngờ ngày đó hay từng bước vào vực sâu, đều không bằng chuyến đi hôm nay... Diệp Giai Chính xuống toa tàu, vẫn cảm thấy không nắm chắc được điều.

Xe hơi lặng lẽ chạy tới cửa Liêu gia, đúng lúc Hoàng mụ đang tán gẫu với hàng xóm, nhìn này từng hàng xe đến liền bị dọa sợ. Hàng xóm cũng là thôn phụ, sắc mặt tái mét hỏi: "Liêu gia xảy ra chuyện sao?"

Kết quả người xuống xe là một chàng trai trông rất lịch sự, hàng xóm có trí nhớ tốt, đã từng gặp anh, lập tức nói: "Đây không phải cô gia nhà bà sao? Có lai lịch thế nào mà khí thế như vậy?"

Hoàng mụ đã biết hôn ước kia là giả, lúc này Diệp Giai Chính đến liền có chút khẩn trương, sợ tiểu thư ở trong thành xảy ra chuyện nên vội vàng chạy đến.



Diệp Giai Chính vừa thấy bà liền cười chào hỏi: "Hoàng mụ, lão gia tử có ở nhà không?"

"Tiểu thư không có chuyện gì chứ?"

"Mụ đừng lo, anh em bọn họ ở Dĩnh Thành đều rất tốt. Lần này tôi tới tìm lão gia tử." Diệp Giai Chính vội vàng giải thích, "Tinh Ý nhờ tôi mang chút thuốc trị phong thấp, tôi cũng mang đến cùng."

"À, vậy là tốt rồi." Bà cụ vẫn còn bàng hoàng, "Lão gia tử đang câu cá ở bờ sông, tôi đưa cậu đến tìm ông ấy."

Con sông nhỏ kia ở cửa sau Liêu trạch, Hoàng mụ dẫn anh vào nhà, đi qua trạch viện, cửa sau là một dòng sông nhỏ uốn lượn. Lão gia tử đang ngồi dưới tán liễu ngâm nga, cần câu cắm ở một bên, có vẻ rất hưởng thụ.

"Lão gia, Tư lệnh tới." Hoàng mụ lớn tiếng gọi ông.

Lão gia tử liền xoay đầu nheo mắt nhìn, lại không có vẻ gì bất ngờ, chậm rãi đứng lên nói: "Diệp đốc quân tới à?"

Diệp Giai Chính quy củ đứng thẳng, gọi một tiếng "Lão gia tử".

Lão gia tử "Chậc" một tiếng, xua tay: "Không dám nhận, không dám nhận."

Diệp Giai Chính đi đến sau lưng ông, cười nói: "Hôm nay đường đột tới thăm, hình như lão gia tử không hề ngạc nhiên."

Lão gia tử vuốt râu nói: "Đoán cậu sẽ đến một chuyến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy."

"Bởi vì có chuyện lớn phải đi xa, nghĩ tới nghĩ lui, nếu khi trước xuất phát không tới đây một chuyến, suy cho cùng vẫn cảm thấy khó mà an tâm." Diệp Giai Chính xoay người nhìn lướt qua, "Tôi giúp ngài thu cần câu nhé?"

Lão gia tử không đáp, nhìn Diệp Giai Chính bước nhanh đến bờ sông, thu cần câu và gầu treo, xách trở về: "Lão gia tử, xem ra buổi sáng câu được không ít cá nhỉ. Thu hoạch cũng khá nhiều đấy."

"Không câu thì nó tự bơi vào à." Lão gia tử "Hừ" một tiếng, xoay người vào nhà.

Diệp Giai Chính không hề cụt hứng chút nào, nhắm mắt đi theo sau, cười nói: "Phải, nguyện giả thượng câu*."

(Ji: *愿者上钩 - Sẵn sàng mắc câu, tình nguyện rơi vào bẫy)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.