Về đến nhà, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong trà và lui ra, trong phòng khách chỉ còn hai người. Lão gia tử lạnh lẽo nhìn anh, thật lâu sau mới nói: "Nói thế nào nhỉ? Nha đầu nhà tôi đã bằng lòng, cậu mới chạy tới nơi này hỏi xin một câu đồng ý sao?"
Đường đường là Đốc quân Lưỡng Giang lại cười ngượng ngùng: "Lão gia tử sáng suốt."
Lão gia tử sửng sờ, không ngờ anh thẳng thắn như vậy, chỉ đành "Hừ" một tiếng: "Cậu đừng nói với tôi, đứa cháu gái mà tôi vất vả nuôi dưỡng, cho đi học để thành tài, vào lúc này muốn nghỉ học kết hôn."
"Lão gia tử, cháu gái là do ngài nuôi lớn, ngài còn không hiểu cô ấy sao?" Diệp Giai Chính mỉm cười nói, "Nếu cô ấy nghĩ như thế, tôi cầu còn không được, nhưng đó sẽ không phải là cô ấy nữa."
Sắc mặt Lão gia tử hơi dịu lại: "Như vậy cậu tới làm gì?"
Diệp Giai Chính đang ngồi, lúc này lại đứng lên, nói từng câu từng chữ: "Lão gia tử, vẫn là lời lúc đó đã nói với ngài. Tôi chân thành với cô ấy, cũng muốn được trưởng bối chấp thuận."
Lão gia tử không đáp, chỉ nhìn anh, không biết đang nghĩ gì.
"Những lời mà lão gia tử nói với tôi ngày đó, từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhớ kỹ. Chuyện thế này thật ra cần có trưởng bối đi cùng, trịnh trọng thương nghị với ngài. Nhưng ngài cũng biết, cha mẹ tôi đều mất, người được gọi là trưởng bối trong nhà không tới cũng được. Cho nên mạo muội tự đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-nhu-sao/2651577/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.