Ninh Lạc An lái xe ra đến khu vực ngoại ô, đường càng lúc càng vắng vẻ, ngay cả đèn đường cũng không có lấy một bóng nào.
Cô đến địa chỉ mà Lục Khải đã gửi trên tin nhắn, ngay trước mặt là một căn tứ hợp hợp viện có diện tích rộng lớn.
Ninh Lạc An sửng sốt trước vẻ hoành tráng, lầm bầm trong miệng:
"Lục gia đúng là danh bất hư truyền."
Một lần nữa cô bấm số của chính mình, bên kia nhanh chóng nhấc máy, nhưng không có sự hồi đáp.
Ninh Lạc An phải lên tiếng nói trước: "Tôi đã đến địa chỉ anh gửi rồi."
"Ừm, đứng yên đó tôi ra ngay." – Lục Khải ném điếu thuốc xuống chân, bước thẳng ra cửa chính.
Bên ngoài vắng lặng chỉ có một cô gái ăn mặc mỏng manh đứng chếch về phía bên trái cổng chính.
Làn da trắng nõn như phát sáng dưới đêm tối, thỉnh thoảng cô rùng mình vì gió lạnh thốc vào da thịt.
Lục Khải nhìn đến mất tập trung, một lúc sau mới định thần mà bước về phía cô.
"Chào cô." – Anh gõ tay lên nắp capo xe.
Ninh Lạc An nghe tiếng động liền quay mặt lại.
"Điện thoại của anh."
Cô lập tức đưa ngay chiếc điện thoại đang cầm trên tay, Lục Khải cũng đưa cho cô, khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, anh mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo ở các đầu ngón tay nhỏ kia.
Ánh mắt của Ninh Lạc An dừng lại trên gương mặt có nét trầm buồn của Lục Khải vài giây.
Lục Khắc đứng ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dai-lam-mong/3356022/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.