*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi và Tiểu Thảo yên lặng ngồi cùng nhau, nó sửa báo cáo của nó, tôi... cầm luận văn sắp phải bảo vệ thần trí mơ màng.
"Người đi đường" cuối tuần về trường vừa ăn vừa uống, thành thơi cầm sách không liên quan đến chuyên ngành hoàn toàn không để ý ngồi bên cạnh Tiểu Thảo, mặc kệ xung quanh, chỉ chuyên chú ngắm bạn gái mình. Bạn của "người đi đường" mắt lim dim nhìn tờ báo.
Ánh mắt tôi chốc thì bay đến giá sách, chốc lại bay ra ngoài cửa sổ, một lúc dừng tại người Tiểu Thảo đang ở giữa đống giấy tờ, thần trí không ổn đến mức người có dây thần kinh thô như bạn của " người qua đường" cũng nhìn ra được:" Là tên con trai nào khiến em thương tiếc như vậy?"
Tôi cảm thấy những người quen biết lâu với "người qua đường" đều gần mực thì đen...
Thỉnh thoảng tôi lại liếc màn hình điện thoại tối đen, đợi đến khó chịu. Trong năm tháng qua, tôi bị trầm cảm mấy lần, vì sao lại đính hôn vào buổi tối trước hôm Bác sĩ đi? Phần lớn thời gian của chúng tối đều lãng phí đi kính rượu và uống rượu, chẳng lẽ không có ai thông cảm cho hai con người sắp phải chia xa, cần thời gian riêng tư ở cùng nhau sao?
Ngày hôm sau, tôi đầu nặng chân nhẹ bò được xuống giường thì Bác sĩ đã đi rồi, thế này thì bảo tôi làm sao kham được a!!!!!
Tam Tam đối với sự tình của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794432/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.