*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng đầu tiên sau khi Bác sĩ rời đi. Tôi rất bình thường.
Tam Tam nói:" Bình thường chính là bất bình thường."
Ấn Tỉ nói:" Đây vẫn là không ổn nha."
Tháng thứ hai Bác sĩ đi. Tôi vẫn bình thường.
Tam Tam nói:" Thật sự trên đời còn có loại người không tim không phổi như thế này à?"
Ấn Tỉ nói:" Đang ra vẻ bình tĩnh."
Tháng thứ ba Bác sĩ đi. Tôi vẫn tiếp tục bình thường.
Tiểu Thảo nhìn tôi cảm thán:" A Hiệu, sao cậu gầy đi rồi?"
Trần Thông khuyên:" Em dâu, em phải chú ý thân thể."
Tháng thứ tư Bác sĩ đi.
Trời chuyển lạnh, sau khi trở về tôi liền phát sốt. Kì thật bệnh cũng không tính là nặng, tinh thần chỉ có chút không tốt, buổi tối nằm lên giường khí lạnh tràn vào đến xương tủy. Cuối tuần, tôi vẫn sẽ đến nhà trọ của Bác sĩ vệ sinh, nằm trên giường chợp mắt hoặc ngồi ngẩn người.
Một hôm, nửa đêm tỉnh dậy, tôi quấn chăn đi tìm nước uống, vừa uống nước mắt vừa rơi. Đó là lần đầu tiên sau khi Bác sĩ đi tôi cảm thấy chật vật. Cả người chật vật, nghĩ đến thôi miệng đã đắng ngắt.
Tháng thứ năm Bác sĩ đi. Tôi khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đi lại giữa hai thành phố, một người phải đón phần tất niên của hai người. Trước bữa tất niên, Bác sĩ có điện về, giọng của anh vẫn ôn nhu trầm thấp như cũ:" Chúc mừng năm mới. Anh rất nhớ em."
Tôi nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794431/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.