Ngày 15 tháng 3 năm 2009
Hôm nay bệnh viện im ắng lạ thường, thỉnh thoảng mới gặp vài nhóm bệnh nhân đang tụm lại thì thầm chuyện đêm qua. Lúc tôi gặp Tiểu Đỗ ở phòng lấy nước sôi, cậu đang lau nhà.
"Chị, liệu chị có bị hủy dung không?"
Tôi dở khóc dở cười: "Móng tay người ta có tẩm độc đâu."
"Chậc chậc, không sao, hủy dung đã có bác sĩ Cố chịu trách nhiệm."
Năm Tiểu Đỗ tròn mười một tuổi, cha mẹ ly hôn, cậu sống với mẹ, năm lên mười ba, mẹ đi lấy chồng xa, cậu lại ở với ông bà ngoại. Lương hưu của ông ngoại chỉ có ba cọc ba đồng, bà ngoại phải làm thêm việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh viện. Dù Tiểu Đỗ hư hỏng nghịch ngợm thế nào cũng không ảnh hưởng đến tình yêu ông bà dành cho cậu. Cứ thế, thằng nhóc này ngang ngược đến năm mười tám tuổi, bà ngoại bị tai biến mạch máu não qua đời. Đến lúc đó nó mới nhận ra kết quả thi đại học của mình tệ như thế nào. Sau đám tang, đến bệnh viện lấy di vật, một cô y tá quen biết hỏi nó: "Tiểu Đỗ, sau này định làm gì?"
"Tìm việc! Kiếm tiền!" Tuổi mười tám trẻ dại nông nổi, cảm thấy thế giới rộng lớn bao la, làm gì cũng có thể kiếm ra đồng tiền bát gạo.
"Đi học, là cách đầu tư có hiệu quả nhất." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Xí, làm như là tiến sĩ thì giỏi lắm ấy!" Tiểu Đỗ biết người này, bà ngoại ở nhà suốt ngày lải nhải về anh ta.
"Ít nhất có thể biết phương pháp cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dear-doctor-quang-doi-con-lai-xin-chi-giao-nhieu-hon/1794394/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.