Một đêm trôi qua, chuyện của Dương Diệc Nhạc dường như lắng xuống, mà cũng chỉ là dường như mà thôi.
Nội bộ lớp A1 coi như đoàn kết, mặc dù có kẻ tò mò bàn tán, nhưng nhờ năng lực thị uy của Trần Oánh Oánh, cũng không ai dám vọng thêm nghị luận. Nhưng chỉ cần đi tới lớp khác, cơ hồ chỗ nào cũng đều có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ. Lời đồn càng truyền càng thật, càng truyền càng xa, bản thân không thể không phát hiện.
Trong giờ toán hôm nay, đã tổ chức một bài kiểm tra nhỏ, bài thi vừa chấm xong liền phát xuống, Dương Diệc Nhạc trong bài kiểm tra đầu tiên không thi đạt yêu cầu.
Trần Oánh Oánh an ủi: "Không có chuyện gì, chỉ là cậu lâu lâu phát huy không tốt mà thôi, tất cả mọi người đều từng trải qua, không phải một kì thì lớn, đừng để trong lòng."
Dương Diệc Nhạc nhẹ giọng "Ừ", không nói thêm cái gì, cậu cầm bài thi nghiêm túc sửa những câu mình làm sai. Gặp phải câu không hiểu, liền cầm bài thi tới phòng làm việc hỏi giáo viên.
Sau khi tan học, Tưởng Nghiêu chậm rãi xoay người, vung tay lên: "Triệt Triệt, đêm nay đi ra ngoài ăn không? Anh mời cậu."
Trương Khả nghe nói vậy, từ hàng ghế đầu nhanh chóng bay tới hàng ghế cuối: "Cái gì, cái gì? Đi ra ngoài ăn? Ăn ở đâu?"
Học sinh nội trú ở Nhất trung, sau khi tan học cho đến trước buổi tối tự học, khoảng thời gian này có thể tùy ý ra vào cổng trường, là thời gian tự do nhất trong ngày. Quán cơm nhỏ trước cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-mot-chut/268961/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.