Tưởng Nghiêu sải bước rất dài, dăm ba phút đã cõng cậu đến phòng y tế.
"Cô ơi bạn em ngã bị thương, cô xem giúp bạn ấy được không cô?"
Bác sĩ của trường đang uống trà xem phim, áo blouse cũng không mặc, trông chỉ như một cô đứng tuổi bình thường. Thấy có học sinh đến, cô tiện tay tắt phim, nhìn từ đầu đến chân hai thằng nhóc vừa đi vào.
"Bị thương ở đâu? Cô thấy nhóc ta vẫn khỏe re mà."
Ngoài đồng phục và mặt hơi lem ra thì thật sự nom Doãn Triệt không có gì đáng ngại.
Tưởng Nghiêu thả cậu xuống ghế một cách nhẹ nhàng: "Chắc bạn ấy sái chân rồi, tay cũng bị trầy da."
Doãn Triệt nghi ngờ liệu có phải hắn lắp camera giám sát trong áo mình hay không: "Sao cậu biết tôi sái chân?"
"Nếu cậu có thể đứng lên được thì lại ngồi đấy làm trò cười cho người khác nhìn mãi à?"
Doãn Triệt không thể phản bác.
Đúng là cậu sái chân không đứng dậy nổi, thế nhưng một nửa nguyên nhân khác... là vì khi ấy Tưởng Nghiêu chạy đến như một cơn gió dữ, hình ảnh quá mức rung động khiến cậu nhìn mà ngây ngốc, quên cả đứng dậy.
Cậu không sao nói nguyên nhân này ra được.
Đại hội thể thao hàng năm luôn có một vài trường hợp tương tự, bác sĩ trường kinh nghiệm phong phú, nghe mô tả là biết đại khái phải xử lý thế nào, nói "đợi chút" rồi đi vào kho lấy dụng cụ khử trùng.
Phòng y tế nhất thời lặng ngắt.
"Vừa nãy cậu bị gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825267/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.