Tưởng Nghiêu nghe vậy thì nhìn cậu ngơ ngác.
Doãn Triệt nhướng mày: "Sao, không dám à? Không phải lần trước cậu cắn ác lắm sao."
Lần trước ở nhà máy, sau cùng cậu ngất đi có một nửa là vì đau.
Răng của alpha e rằng không phải răng nanh, cắn sâu như thế làm cậu còn nghi ngờ phải chăng tuyến thể của mình bị thủng mất rồi.
"Không phải không dám, mà là... bất ngờ quá." Tưởng Nghiêu nuốt nước bọt, rõ ràng đã cầm lòng chẳng đặng mà ngoài miệng vẫn nói: "Nhưng tôi sợ cậu đau."
"Cậu cắn nhẹ là được chứ gì?"
"Không nhẹ được, phải rách da chảy máu mới có thể đánh dấu thành công."
Doãn Triệt nghĩ cũng phải, không đòi hỏi nữa: "Thế tùy cậu đấy."
Rặt một vẻ sống chết mặc bay.
Sau phút chốc im lặng, Tưởng Nghiêu đưa tay xoa mặt cậu, đoạn lướt dọc xuống cần cổ sờ lên tuyến thể.
Doãn Triệt lại kéo cổ áo mình rộng hơn một chút, hở toàn bộ xương quai xanh.
"... Cậu rắp tâm dụ dỗ tôi."
"Tôi chỉ giúp cậu cắn cho tiện."
"Vì sao cần tôi đánh dấu?" Ánh mắt Tưởng Nghiêu tối đi, tai phơn phớt đỏ: "Lần trước cắn thì cậu vẫn chưa có pheromone, thật ra không tính là đánh dấu, nhưng nếu cắn bây giờ thì sẽ là đánh dấu tuyến thể thật sự, alpha khác tạm thời không thể ảnh hưởng đến cậu... Cũng có nghĩa cậu là một nửa người của tôi rồi, biết không?"
Doãn Triệt ngoảnh mặt đi: "Dài dòng thế, sớm muộn gì chẳng là người của cậu."
Tưởng Nghiêu hít sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2825174/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.