“Nương nương?” Cung nữ không nghe Hạ Trầm Yên đáp thì nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hạ Trầm Yên đặt kỳ phổ xuống, nàng đứng dậy nói: “Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Nhị công tử Hạ gia đang chờ ở khu lân cận của bãi săn.”
“Đưa ta đến đó.”
“Vâng.”
Hạ Trầm Yên chọn một số thái giám quyền thế đi theo, đồng thời để một tiểu cung nữ ở lại, bảo nàng ấy chờ ở khán đài.
“Nếu người của Bệ hạ tới hỏi thăm, ngươi cứ bẩm báo đúng hành tung của ta.”
Tiểu cung nữ: “Vâng ạ.”
Hạ Trầm Yên đi xuống khán đài trong ánh mắt của vô số phu nhân và quý nữ, nhưng không một ai dám tiến lên hỏi.
Ven con đường vòng quanh bãi săn có một cây hòe già mọc rậm rạp. Nhị công tử đang đứng dưới gốc cây hồi hộp chờ đợi. Mặt trời ngày càng lên cao, dù hắn ta đứng dưới bóng cây nhưng trên mặt vẫn lấm tấm mồ hôi.
Hắn ta vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa nói: “Chưa từng có người nào khiến bổn công tử phải đợi lâu như thế cả!”
Tên người hầu vội trấn an hắn. Hai con ngựa màu nâu sẫm bị buộc vào thân cây, khịt mũi thở phì phò.
Sau một lúc lâu, Hạ Trầm Yên ngồi trên kiệu thong thả đến nơi. Nhị công tử Hạ gia liền phát hiện —— Ngoại Bệ hạ ra, thì chỉ có nàng mới có thể ngồi trên chiếc kiệu này.
Hắn ta mạnh mẽ vứt khăn lau xuống đất, mở miệng chửi rủa: “Hạ Trầm Yên, ngươi đúng là phế vật của Hạ gia!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090588/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.