Hạ Trầm Yên ngồi trong kiệu nhìn chằm chằm vào chiếc thảm dưới chân một cách vô cảm. Rèm kiệu đột nhiên bị vén lên khiến cho ánh nắng chiếu vào bên trong. Hạ Trầm Yên nâng mắt lên thấy Lục Thanh Huyền đang đứng ở ngoài kiệu.
Ánh nắng chiếu trên sườn mặt của chàng làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp. Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Nàng không vui sao?”
Hạ Trầm Yên nhìn chàng và muốn nói rằng mình không hề không vui. Nhưng khi lời nói đến miệng, nàng lại không nói ra. Đột nhiên vào khoảnh khắc này nàng không muốn nói dối ở trước mặt chàng —— Chỉ trong khoảnh khắc này mà thôi.
Đại khái là lo lắng nàng sẽ ngửi thấy mùi gì nên Lục Thanh Huyền không có cúi người ngồi vào kiệu, chàng cứ vén rèm như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Giống như một ánh trăng sáng chỉ chiếu rọi vào một người. Chàng nhìn nàng đang im lặng thật lâu, sau đó hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Thần thiếp đang nhớ đến một người bạn cũ.”
“Bạn cũ?”
“Ừm, một người bạn cũ luôn khuyên nhủ thần thiếp.”
Nàng không nói tiếp nữa, Lục Thanh Huyền mỉm cười một cái. Tiếng cười của chàng rất khẽ, tựa như gió xuân lướt trên mặt nước, chạm một cái liền kết thúc.
Chàng vẫn luôn bình tĩnh, giọng điệu thong thả như đang an ủi nàng: “Trẫm săn được một con cáo lông trắng rất đẹp, muốn để lại may cho nàng một bộ y phục.”
Cáo lông trắng rất quý hiếm, nhưng sống trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090586/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.